Tám Năm Ly Biệt, Ắt Có Đổi Thay

Chương 8: Mặt trời nhỏ

Từ sau hôm đi chơi ấy, Gia Trạch cảm thấy có gì đó đang thay đổi ở bản thân. Đầu tiên là cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể lần trước lại lần này xuất hiện mỗi khi cô nói chuyện hay ở gần Trần Hiên, và điều thứ hai là, hình ảnh của người kia trong tấm hình lần đó cô được xem, Gia Trạch gần như không thể xóa được nó khỏi đầu mình.

Hiển nhiên là Gia Trạch cũng cảm thấy kỳ lạ về chính bản thân mình, rõ ràng là không phải lần đầu tiên cô được thấy hình chụp Trần Hiên, vì cũng đã có mấy lần cô được "đặc cách" xem đầu tiên để nhận xét trước khi Trần Hiên đăng gì đó lên mạng xã hội của cô. Nhưng lần này....

- Trời ơiiiii

Vừa úp mặt xuống bàn, Gia Trạch vừa gào lên một cách bất lực. Cô đã học bài này tới lần thứ 4 rồi, nhưng khổ nỗi mỗi lần xem lại thì cô không nhớ gì hết.

Cô chỉ biết bản thân mấy ngày nay thật kỳ lạ, nhưng như thế nào thì cô không thể rõ được. Mà cũng phải thôi, vì đó giờ cô chưa từng trải qua cảm giác này. Thế là với một con người việc gì cũng chỉ biết lên mạng hỏi, cô đành nhờ sự trợ giúp của máy tính.

Sau khi gõ vài dòng tìm kiếm lạnh lẽo về những trải nghiệm mấy hôm nay, dòng kết quả dần hiện lên khiến cô không nói nên lời.

- Đó là một dấu hiệu rõ ràng cho thấy bạn đang thích đối phương.

??????????????

Vô số ? hiện lên trên đầu cô, chưa kể họ là bạn bè, hơn hết cả 2 đều là con gái mà, Gia Trạch nghĩ, làm sao cô có thể thích được???

- Hỏng rồi hỏng rồi, bây giờ không thể trong chờ vào máy tính nữa.

Gia Trạch tắt máy rồi quyết định phó mặc việc bài vở ngày mai cho định mệnh để lên giường ngủ, nhưng có trốn tránh cỡ nào thì những suy nghĩ kia cũng không buông tha cô, nhất là...

Nhưng nhìn lại thì cũng phải thừa nhận rằng, Trần Hiên trong bức hình đó hoàn toàn khác so với những bức trước kia, hay vì đó là do chụp bất ngờ nên bắt được khoảnh khắc tự nhiên nhất của đối phương? Gia Trạch không hiểu, cô càng không muốn hiểu. Có lẽ là do bản thân nghĩ quá nhiều, Gia Trạch tự an ủi mình. Cô quyết định mặt kệ dòng suy nghĩ đang đeo bám mình mà đi ngủ.

_________

- Này! Này!!!

- Hơ- hở?

- Hở cái gì mà hở, cậu có nghe mình nói gì không vậy?

Sau khi bị đối phương hỏi, Gia Trạch mới nhận ra nãy giờ mình đang nhìn chằm chằm vào người kia.

- Xin lỗi, cậu- cậu đang nói gì vậy?

- Trời ạ, thấy cậu chăm chú vậy còn tưởng đã nghe hết rồi. Mình bảo là hoạt động của câu lạc bộ kỳ tới có thể không tham gia được.

- Sao vậy?

- Có một người bạn bên trường khác mời mình tham gia một ngày hội bên đó, mà lại trùng vào giờ sinh hoạt của câu lạc bộ mất rồi.

- À được rồi, có gì mình sẽ ghi chú lại cho.

- Ừm, cảm ơn nha.

Sau khi chịu "lắng nghe" Trần Hiên đang nói gì, Gia Trạch cũng không thể thoát khỏi việc cứ nhìn mãi vào người kia, mặc cho đối phương cứ liên tục nói về điều gì đó mà cô chẳng thể nghe nổi. Rõ ràng đây là cũng một người mà mấy tháng nay mình học cùng cơ mà, tại sao bây giờ trong cứ khác khác thế nhỉ?

Mà thật ra, thứ thay đổi ở đây chính là cảm xúc của mình, chỉ là Gia Trạch vẫn chưa nhận ra mà thôi. Nhưng cũng không thể trách được, cô là lần đầu biết "để ý" đến người khác, biết quan tâm, vì cô đã bao giờ như thế trước đây đâu?

__________

Sau mấy ngày đi học trong khi vẫn vật lộn với thứ cảm xúc kia, cuối cùng Gia Trạch cũng quyết định nói ra những gì mình nghĩ, chỉ là theo một cách hơi đặc biệt.

Cô quyết định mở máy tính lên, sau khi đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội của mình, Gia Trạch mở khung trò chuyện với Trần Hiên lên rồi gõ gõ và dòng.

Đang nằm đọc sách trên giường, Trần Hiên bị cắt ngang bởi tiếng thông báo từ điện thoại. Sau khi mở lên kiểm tra, cô phì cười và nhắn cho đối phương.

- Cậu làm gì đấy?

Bởi vì trước đó Gia Trạch chỉ đặt biệt danh cho cô qua số điện thoại là Gia Hiên thôi, giờ thì trên mạng xã hội lại được đổi thành biểu tượng hình mặt trời.

- Chỉ là cảm thấy hợp thôi.

- Hợp gì chứ? Hợp với mình à?

Đôi bàn tay cứ chần chừ định gõ rồi lại thôi, thiệt tình, đột nhiên làm vậy chi rồi giờ biết giải thích sao đây. Không phải, rõ ràng chính Gia Trạch đã tự nhủ chỉ là bạn bè bình thường thôi mà? Cô thấy bạn mình đột nhiên khác biệt hơn thì có gì mà phải ngại ngùng?

- Cảm thấy cậu như thế, lấp lánh.

- Giống một mặt trời nhỏ.

Hơ- gì vậy, đột nhiên nói ra mấy lời sến súa này. Không được, Trần Hiên tự trấn tỉnh bản thân. Dù gì cô cũng biết với gái thẳng thì trêu ghẹo nhau như thế là bình thường, chắc chắn là cậu ta đang chọc mình. Nhưng dù sao, Trần Hiên cũng không kiềm nén được mà muốn hỏi một câu.

- Ồ, vậy là-

- Thích mình à?

.....

AAAAAAAAAAAAAAA

Đột nhiên hỏi người ta như thế, không phải, sao có thể thích được. Nhưng-

Rốt cuộc, Gia Trạch cũng không biết trả lời thế nào, thế là cô chỉ hỏi lại một câu.

- Không thích thì mình xóa đấy?

Haiz thiệt tình cái người này, đánh trống lãng sao mà giỏi thế.

- Không không.

- Cứ để đi, dễ thương mà.

Sau đó, cả 2 chỉ nói thêm về mấy chuyện bài vở, rồi có lẽ vì quá ngại, Gia Trạch đã chủ động tạm biệt trước.

Hôm đó, họ đều có những cảm xúc giống nhau trong lòng, chỉ là một người đã hiểu quá rõ, còn một người đang cố gắng thấu hiểu sâu sắc về nó mà thôi.