Sau hôm đó, mọi người đều vui vẻ trở về nhà để chính thức bắt đầu kỳ nghĩ lễ của mình. Trừ hai người.
Từ sau hôm ấy, dù không nói ra nhưng khoảng cách giữa Trần Hiên và Gia Trạch ngày càng lớn hơn nữa. Người trước đó chủ động để mong hòa giải là Gia Trạch nay cũng không có bất kỳ một tin nhắn nào, và Trần Hiên thì càng không.
Cô biết rõ bản thân tức giận vô cớ như vậy là sai, dù sao cô cũng không thể bắt một người chưa từng yêu ai, bất kể là nam hay nữ như Gia Trạch phải có cảm xúc đặc biệt với mình, nhưng nếu nói cô không để ý tới việc cậu ấy bảo họ chỉ là bạn thì cũng không hẳn là đúng.
Còn Gia Trạch thì càng rối bời, cô không biết mình đã làm sai ở đâu mà đến cả nói chuyện đối phương cũng không muốn. Dẫu thật sự buồn lòng nhưng nghĩ tới việc tin nhắn bây giờ của mình có thể làm phiền họ, thế là Gia Trạch lại quyết định thôi.
Và thế là, cả hai đứa trẻ ngốc nghếch ấy cứ chiến tranh lạnh cả tuần lễ Tết ấy, cho tới hôm trước ngày đi học lại, bất ngờ là Trần Hiên đã chủ động liên lạc trước, mà không chỉ là nhắn tin mà còn gọi điện trực tiếp.
Nhìn thấy cái tên Gia Hiên được hiện lên màn hình điện thoại, Gia Trạch còn phải dụi mắt lại để chắc chắn bản thân không nhìn lầm.
Nhưng vì sao lại là Gia Hiên mà không phải Trần Hiên? Phải nói đến khi sinh ra Gia Trạch cha mẹ của cô vẫn còn rất nghèo khó. Chính vì vậy mà họ đặt cho cô cái tên ấy với hi vọng cô sẽ có được một cơ ngơi ổn định và an yên. Khi biết Hiên trong Trần Hiên có nghĩa là vui vẻ hạnh phúc Gia Trạch đã nói đùa rằng nếu như tên cả hai ghép lại tức là Gia Hiên thì có nghĩa là mỗi ngày đều thêm một sự vui vẻ. Đó cũng chính là điều mà cậu luôn mong muốn.
Quay trở lại với hiện tại sau một thoáng chần chừ cuối cùng Gia Trạch cũng quyết định bắt máy, thế nhưng khi vừa lên tiếng đối phương cũng lên tiếng cùng một lúc với cậu. Thế là cả hai là im lặng một hồi lâu sau đó Trần Hiên là người nói trước.
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Được- được. Cậu cứ nói đi.
- Tôi- chậc- mình- mình xin lỗi cậu.
Nghe Trần Hiền nói lời xin lỗi Gia Trạch có chút bất ngờ, không hẳn là bất ngờ mà cậu hoàn toàn ngạc nhiên vì đó cũng chính là những lời mà cậu định nói, dẫu cho Trần Hiên đã nghe nhiều rồi.
- Mình cũng định nói thế...
Tại sao chứ? Trần Hiên thở dài.
Dù sao cũng là mình vô lý trước. Cậu không cần phải xin lỗi.
- Nhưng rõ ràng mình đã làm cậu giận đúng không?
- Không- không có.
- Nếu cậu nói thế thì mình sẽ hiểu là cậu có.
- ...? Cậu ngang ngược như vậy để làm gì chứ.
- Vì mình đã làm cậu giận.
- Đừng- đừng làm mọi chuyện khó xử Gia Trạch.
- Vậy cậu phải để mình xin lỗi cậu.
- Mình đã nghe lời đó rồi.
- Không phải, ừm, có thể nói mình làm gì đó cho cậu.
Làm gì là làm gì? Trần Hiên tự hỏi không lẽ bây giờ lại muốn cậu phải nói với mình rằng mình thích cậu? Tất nhiên là không.
- Chúng ta là bạn bè, dù sao cũng do mình vô lý trước, không cần phải tính toán như vậy.
- Vậy thì coi như mình làm thế vì tình bạn này đi.
Tình bạn sao? Chậc. Trần Hiên chẹp lưỡi, rồi cô thở dài.
- Được rồi, tuần sau ở cạnh trường có một quán ăn mới mở, cậu có thể đưa mình đến đó.
- Được! Nhất định sẽ đi. Cậu còn muốn gì không?
Muốn.
- Không, ngủ sớm đi, tạm biệt.
- Ừm. Chúc ngủ ngon.
Kết thúc cuộc gọi, cả hai đều bần thần về những gì vừa nói. Rõ ràng trước đây họ còn rất thân thiết, tại sao những lời vừa rồi lại nghe vô cùng khách sáo như vậy?
Tuy đã lên giường nhưng không ai trong số họ ngủ được. Không hiểu sao mà lần đầu tiên, Gia Trạch lại cảm thấy lo lắng về buổi đi ăn sắp tới. Rõ ràng chỉ là đi cùng nhau, họ đã làm đều này rất nhiều lần rồi, vậy thì bây giờ có gì để phải suy nghĩ về nó?
Còn Trần Hiên cũng không khá hơn là bao. Vì cô biết bản thân mình đã có những suy nghĩ vượt qua tình bạn này, nên bây giờ gặp lại đối phương, làm sao cô có thể giữ cho bản thân bình tĩnh được chứ?
Nhưng nói gì thì nói dù sao họ vẫn còn rất trẻ, khoảng thời gian của họ vẫn còn rất dài. Cả hai vẫn còn rất nhiều cơ hội để biết được rằng bản thân thật sự cần gì. Hay thậm chí họ còn có thể biết được đối phương đang mong muốn chuyện gì.