Tám Năm Ly Biệt, Ắt Có Đổi Thay

Chương 5: Giận (1)

Được nghỉ Tết nên bất kỳ đứa trẻ nào cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng Gia Trạch thì khác. Cô vốn không thích ra ngoài nhiều, bây giờ chỉ cần thỉnh thoảng đi chúc Tết mọi người cùng mẹ là xong. Còn lại thời gian hầu như cô chỉ ở trong phòng. Vấn đề duy nhất chính là, hình như Trần Hiên đang có chuyện gì đó với cô. Lúc trước nếu cô không nhắn, đối phương còn chủ động nói chuyện với cô, nhưng giờ hình như, có chút vô vị.

Mấy ngày hôm nay thật sự rất chán, Trần Hiên thường trả lời cô rất lâu sau khi cô nhắn mà còn rất ngắn gọn. Gia Trạch thật không hiểu cô đã làm gì, vì nhìn thái độ này thì có ngốc cũng biết cô đang giận rồi.

Nhưng nếu đối phương không nói thì làm sao cô biết giận ở đâu mà sửa cơ chứ?

Thiệt tình, tuy là Gia Trạch cũng có vài người bạn khác, nhưng đó điều là bạn ở Cơ sở, giờ họ cũng học trường Phổ Thông khác. Đột nhiên hỏi về vấn đề của mình với bạn Phổ Thông ở đây thì có vẻ kỳ lạ.

Thế là cô bèn hỏi em họ của mình, Phạm Anh Lạc.

Anh Lạc không hẳn là có khiếu trong việc cho lời khuyên, nhưng Gia Trạch cảm thấy đứa em này là thân thiết nhất và cô có thể nói chuyện cùng được.

- Alo?

- Chị tìm em có việc gì à?

- Không có gì, chỉ là ừm..

- ?

- Nếu em bị bạn giận, em hay làm gì để cả 2 bình thường trở lại thế?

- Hah- chị bị à?

- Không!! Chỉ là- thôi được. Chị bị bạn giận rồi.

- Chà, bất ngờ đấy. Người mà tôn chỉ tất cả đều vui như chị cũng có lúc bị bạn giận à?

- Chị còn chẳng biết tại sao đây này?

- Hmm khó đấy. Ít nhất em cũng biết lý do mới giúp chị được.

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Chị đã thử nói chuyện với người đó chưa?

- Rồi, nhưng lúc nào cô ấy cũng lảng tránh câu chuyện hết.

- Thế thì chị phải tìm cách nói chuyện với họ thôi. Nếu không làm sao giải quyết được.

- Chậc, vậy phải đợi 3 ngày nữa mới được rồi.

- Sao lại ba ngày nữa?

- Lớp chị có hẹn đi chúc Tết ở nhà cô, có lẽ lúc đó sẽ nói chuyện được. Chỉ hy vọng cậu ấy có đi.

- Được rồi, vậy nhớ nói chuyện đàng hoàng đó.

- Chị biết mà, dù gì cũng cảm ơn em.

Gác máy, Gia Trạch thẫn thờ nhìn trần nhà. Tự hỏi bản thân đã làm gì người ta.

__________

Sau mấy ngày ở nhà, cuối cùng cũng tới hôm cả bọn đi tới nhà cô Kiều. Trước khi đến, Thời Ngọc đã chuẩn bị quà Tết cho cô nên mọi người cũng không cần mang theo gì nhiều.

Từ đầu buổi nói chuyện với cô cho đến giữa trưa, bắt đầu chia nhóm để nấu ăn, Gia Trạch càng khẳng định rằng Trần Hiên đang né tránh cô. Dù cô có tìm cớ để nói chuyện đi chăng nữa thì Trần Hiên luôn có lý do để lờ cô đi.

Mãi cho tới khi ăn xong, vì đã giúp đỡ lúc nấu nên Gia Trạch không cần phải dọn dẹp, thế là cô không kiếm cớ nữa mà kéo thẳng Trần Hiên ra ngoài.

- Cậu có chuyện gì thế hả?

Cố gỡ tay mình khỏi Gia Trạch, Trần Hiên như muốn quát vào mặt đối phương, khiến Gia Trạch có hơi giật mình.

- Mình - mình chỉ muốn nói chuyện thôi.

- Chuyện gì?

- Cậu - cậu đang giận mình à?

- Giận- giận gì chứ?

- Sau cậu không nói chuyện với mình.

- Vẫn có trả lời đấy thôi-

- Không phải, rõ ràng cậu khác lắm!!

- Khác là khác thế nào? Không phải chúng ta chỉ là bạn bè thôi à? Tôi muốn trả lời như thế nào liên quan gì tới cậu?

Nhìn thấy thái độ của Trần Hiên có vẻ hơi căng thẳng, Gia Trạch cũng không biết làm gì ngoài việc cố gắng giải thích.

- Không mình- mình không phải muốn chúng ta cãi nhau như thế... chỉ là mình- mình-

- Như thế nào? Nếu cậu không nói rõ ràng được thì tôi đi vào đây.

Thật ra thì Trần Hiên cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên căng thẳng như vậy. Dù gì cô cũng đâu ép được Gia Trạch thích mình. Nhưng thử hỏi có ai vui vẻ không khi nghe từ chính miệng của người mình thích rằng cả 2 chỉ là bạn bè.

- .... Không có gì. Xin lỗi.

Trái với suy nghĩ đối phương sẽ giải thích, Trần Hiên chỉ thấy cô ấy đi vào lại phòng khách mà không nói gì thêm. Không hiểu sao lại có chút chua xót trong lòng.

- Chết tiệt..

______________

Nguyên ngày hôm đó ở nhà cô, cả 2 vẫn không nói với nhau câu nào. Bạn bè cũng Trần Hiên đã sớm thấy có sự khác thường ở đây. Một người lúc còn đi học gần như bám lấy Gia Trạch 24/24 vậy mà giờ lại có thể không nói chuyện với cô ấy cả ngày, ai mà không nhìn ra được.

Người đầu tiên không thể ngăn được sự tò mò của mình là Tả Anh, cuộc vui nào mà thiếu cô cơ chứ? Dù hiện tại có vẻ bạn cô không vui.

Tả Anh lân la lại gần chỗ Trần Hiên đang ngồi rồi vờ bắt chuyện.

- Này!

- ?

- Hai cậu giận nhau à?

Trần Hiên biết bạn cô thế nào cũng nhận ra, chỉ là không nghĩ sớm như thế.

- Tôi với ai?

- Thì với Gia Trạch đó! Ai nhìn cũng biết.

- Không có.

- Thôi nào, nếu cậu không nói thật thì tôi đi nói cậu ấy nhé.

- Muốn làm gì tùy cậu, bọn tôi bình thường.

- Bình thường kiểu gì mà cả ngày hôm nay cả 2 chẳng nói với nhau câu nào?? À không, kể từ lúc hai cậu đi ra ngoài sân chứ!

- Đấy- đấy là vì...

- Vì??

Chậc, giờ thì đến Trần Hiên cũng không biết giải thích như thế nào rồi.