Toang Rồi! Vạn Nhân Mê Nằm Vùng Bị Lộ Rồi! (ABO)

Chương 10: Làm tù binh cũng được

Đoàng!

Một kẻ không chịu đưa nhẫn lưu trữ liền bị bắn.

Tất cả ánh mắt dồn về phía người nọ.

Bàn tay bị đạn xuyên thủng, người đó đau đớn gào lên chửi rủa.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đột nhiên, một loạt tiếng súng vang lên, bắn hạ đám hải tặc có vũ khí. Nhưng chưa kịp để đám con tin ăn mừng, một nhóm khác lập tức xông vào, cướp sạch chiến lợi phẩm từ bọn hải tặc vừa gục xuống.

Biểu tượng một con quạ đen rực rỡ in trên vai áo bọn chúng.

"Là Hắc Nha!" Ai đó hốt hoảng kêu lên.

"Xui xẻo thật, tưởng được cứu rồi chứ."

Người bên cạnh Sơ Uyển rủa thầm.

Hắc Nha nổi danh chuyên đánh cướp những kẻ cướp, chiêu thức “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau” này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần trong vũ trụ.

Sơ Uyển hoàn toàn không bất ngờ khi thấy Hạ Hiểu Lễ vốn ngồi cạnh mình bỗng nhiên đứng dậy.

Hắn tháo áo blouse trắng, gỡ khẩu trang, sau đó bất thình lình đá bay gã vừa mới chửi Hắc Nha khi nãy, lạnh lùng nói: "Lần sau ra đường nhớ xem lịch."

"Đại ca, dọn dẹp xong rồi, có thể đi rồi." Một tên thuộc hạ cung kính báo cáo.

Hạ Hiểu Lễ gật đầu: "Không vội, chờ chút."

Giữa ánh mắt sững sờ của mọi người, hắn bước đến trước mặt Sơ Uyển.

Trước mắt cô, ngoài nền đất lạnh lẽo bỗng xuất hiện một đôi ủng đen cao cổ.

Sơ Uyển chậm rãi ngước lên, dồn hết khả năng diễn xuất để khiến mình trông có vẻ hoảng hốt: “…Anh là người của Hắc Nha?"

Hạ Hiểu Lễ mỉm cười gật đầu.

Sơ Uyển: "…" Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Hạ Hiểu Lễ cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của cô: "Muốn gia nhập bọn tôi không?"

Hắc Nha tuyển người vô cùng khắt khe, hiếm khi chủ động đưa ra lời mời.

Khóe miệng Sơ Uyển giật nhẹ: "…Không, không cần đâu."

Không ngờ mình bị từ chối, Hạ Hiểu Lễ im lặng nhìn cô một lúc, hàng mày rậm khẽ nhíu lại.

Người phụ nữ thoạt nhìn bình thường này lại có một sức hút kỳ lạ đối với hắn.

Dường như nơi chóp mũi vẫn vương vấn một mùi hương khó có thể diễn tả…

Hạ Hiểu Lễ không do dự nữa: "Mang đi."

Tên đàn em lập tức đáp: "Rõ!"

Sơ Uyển hoảng hốt: "Khoan đã, này này này!!"

Hạ Hiểu Lễ không quay đầu lại: "Không muốn làm nhân viên thì làm tù binh cũng được."

"…"

Hạ Hiểu Lễ, đồ khốn nạn này!!!

Tù binh chẳng được đối xử tử tế gì, Sơ Uyển bị trói chặt hai tay ra sau lưng, theo chân đám hải tặc không gian chiến thắng trở về lên con tàu hải tặc.

Chiếc phi thuyền này giống hệt trong ký ức của cô, ngay cả khuôn mặt của các thuyền viên cũng quen thuộc. Sơ Uyển thậm chí còn nhớ được tên của vài người trong số họ.