Toang Rồi! Vạn Nhân Mê Nằm Vùng Bị Lộ Rồi! (ABO)

Chương 11: Anh bị bệnh à?

Trước khi lộ ra thân phận omega, cô vẫn còn có thể ngồi cùng bọn họ uống rượu, trò chuyện linh tinh.

Ở dòng thời gian đó, cô đã hoàn thành ba nhiệm vụ nằm vùng cực khó ở Liên Bang một cách suôn sẻ, cũng thành công trở về Đế Quốc để báo thù Hoàng Đế. Dù sau đó bị truy nã khắp thiên hà, phải luồn lách giữa ba tên cặn bã để sống sót, ít nhất cô vẫn giữ được tự do về mặt nhân cách.

Nhưng đến khi cô và Hạ Hiểu Lễ cùng nhau gây ra vụ nổ lớn ở cảng hàng không, rồi thêm một vụ nổ thứ hai… chính trong bữa tiệc mừng công trên con tàu này, cô đã uống quá chén, bị địch tập kích chảy máu, bị Hạ Hiểu Lễ phát hiện ra thân phận omega thực sự.

Kể từ đó, cô không còn tự do nữa.

Sơ Uyển trẻ trung, xinh đẹp, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ alpha nào, thậm chí còn giả dạng nằm vùng để liên tiếp lừa gạt những kẻ phản diện khét tiếng. Sau này, cô còn dám hành thích Hoàng Đế Đế Quốc để trả thù.

... Một người rực rỡ như cô vốn đã thu hút vô số alpha quỳ rạp dưới chân. Nhưng khi tin tức tố omega của cô bị lộ ra, sức hấp dẫn của cô chẳng khác nào một quả bom hạt nhân, kéo theo hàng loạt hệ lụy đáng sợ.

Mối quan hệ giữa cô và đám cặn bã đó, từ chỗ vi diệu ngang hàng, biến thành bị họ kiểm soát, giám sát.

Cuộc đối đầu vốn cân sức bỗng chốc trở thành ánh nhìn từ trên cao, đầy ngạo mạn.

Cô dường như đã trở thành một món đồ phụ thuộc…

Sơ Uyển thà rằng bọn hắn cứ mãi ghét cô, còn hơn phải đối mặt với sự kiêu ngạo đặc trưng của alpha, cùng sự nghiền nát không chút nương tay ấy…

Những ký ức chua xót đó, cô chẳng muốn nhớ lại chút nào.

Sơ Uyển không muốn hồi tưởng thêm những tháng ngày tối tăm ấy nữa, chỉ nghĩ thôi mà tim đã co rút đau nhói.

Thôi thì cứ lo tìm cách thoát khỏi con tàu này đã.

Ngay lúc này, một tên đàn em của Hắc Nha đang áp giải cô đột nhiên lên tiếng: “Lão đại, xử lý nữ alpha này thế nào?”

Hạ Hiểu Lễ: “Nhốt vào ngục đi.”

Sơ Uyển cúi đầu, đếm từng viên gạch lát trên hành lang, thầm nghĩ: nhốt thì nhốt.

Tới ngã rẽ phía trước, cô theo bản năng muốn rẽ phải, nhưng ngay lập tức nhận ra, vội vàng khựng lại.

Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lộ tẩy.

Cô quá quen thuộc với bố cục bên trong con tàu này, chỉ riêng con đường dưới chân thôi, cô đã đi qua không dưới trăm lần.

“Đi mau!”

Mãi đến khi có kẻ đằng sau thô bạo đẩy một cái, Sơ Uyển mới thuận thế rẽ phải, tiếp tục bước đi.

Quá trình đó chỉ diễn ra chưa đầy nửa giây.

Hạ Hiểu Lễ, người vẫn luôn theo sau cô, bỗng dừng chân.

Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô vài giây, rồi đột nhiên đổi ý: “Thôi, nhốt vào phòng ta đi.”

Sơ Uyển: “???”

Anh bị bệnh à?