Toang Rồi! Vạn Nhân Mê Nằm Vùng Bị Lộ Rồi! (ABO)

Chương 9: Bình tĩnh không giống người bình thường

Hoàn toàn không biết rằng át chủ bài của mình đã bị bại lộ, Hạ Hiểu Lễ quay đầu nhìn cô, ngạc nhiên: "Sao cô không sợ chút nào vậy?"

Sơ Uyển thản nhiên thu dọn đồ đạc, không buồn ngẩng đầu: "Đưa tiền là xong chuyện."

Bọn hải tặc này chỉ ham tiền, vũ khí, chứ không thực sự muốn gϊếŧ người. Trừ khi có kẻ coi tiền quan trọng hơn mạng sống, không chịu buông tay, bọn chúng mới thật sự ra tay.

Về phần tiền bạc, ba gã phản diện "tình cũ" trước đây của Sơ Uyển đều đối xử với cô rất rộng rãi. Mặc dù sau khi giả chết không thể mang đi hết, nhưng cô cũng tìm cách giữ lại được một ít.

Chỉ là lần này có chút khác biệt so với ký ức. Lần trước, cô không tự cắt cổ tay để lấy con chip ra, vì vậy khi bọn hải tặc mò đến phòng bệnh của cô, Hạ Hiểu Lễ đã sớm chào tạm biệt và rời đi.

Bên ngoài tiếng súng vang lên không ngớt, Hạ Hiểu Lễ đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Sơ Uyển đang chậm rãi thu dọn quần áo, khẽ nhướn mày.

Chậc, cô nàng này cũng thú vị đấy.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá văng ra, một tên hải tặc bịt mặt lao vào, vừa thấy Hạ Hiểu Lễ đứng ngay cửa thì giật mình, suýt nữa bóp cò ngay lập tức: “Hai đứa chúng mày! Cút ra đây!"

Sự kiện bất ngờ này dĩ nhiên là do ai đó xuất hiện ngoài dự đoán.

Sơ Uyển thầm liếc mắt.

Cả hai bị dí súng ép ra ngoài, bị lục soát sạch tiền bạc và nhẫn lưu trữ, sau đó bị đẩy vào đại sảnh, nơi những du khách khác cũng đang ngồi co ro.

Vốn dĩ cô có thể thoải mái ngồi trong phòng bệnh đợi mọi chuyện kết thúc, giờ thì hay rồi, lại phải chen chúc với đám người này.

Bầu không khí căng thẳng tràn ngập sợ hãi, mùi mồ hôi, mùi khói súng hòa lẫn vào nhau, khó chịu đến mức nghẹt thở.

Sau một năm đi theo đám cặn bã kia, Sơ Uyển đã quen sống sung sướиɠ, dù không để lộ ra mặt nhưng cô vẫn khó chịu dịch người, cố gắng tránh xa đám đông một chút.

Hạ Hiểu Lễ vẫn luôn quan sát cô, khóe mắt khẽ cong lên, nụ cười giấu sau lớp khẩu trang đầy vẻ tò mò.

Không có gì lạ, chẳng qua nữ Alpha này quá bình tĩnh.

Ngoại trừ lần đầu tiên hắn vào phòng bệnh thăm khám dưới danh nghĩa bác sĩ khiến cô hơi dao động, những tình huống sau này, từ khi băng bó vết thương đến lúc bị dí súng vào người, cô đều giữ thái độ thản nhiên.

Bình tĩnh đến mức không giống người bình thường.

... Vốn dĩ cũng chẳng phải người bình thường. Hạ Hiểu Lễ kết luận.