Doãn Ngôn cảm thấy có lẽ cậu bị hơi ấm trong lòng bàn tay người ta làm nóng đến mức nhầm lẫn mất rồi, tưởng tê tê như bị điện giật là đau.
Người ta chỉ nói khách sáo một câu, còn cậu lại tranh thủ cơ hội để được ảnh đế xoa bóp miễn phí. Được xoa còn đỏ mặt, nhìn thế nào cũng thấy có ý đồ.
Đúng là trà xanh mà.
Bảo sao Du Hướng Văn lại cười, chắc là tức đến mức cười luôn ấy chứ.
Doãn Ngôn tuyệt vọng nghĩ.
Tất nhiên, ngoài chuyện này ra, Doãn Ngôn thật sự cảm thấy mình đã không thể hiện tốt.
Sau khi xem lại, cậu nhận ra trong suốt năm phút thử vai ngắn ngủi, cảm xúc của cậu hoàn toàn bị Du Hướng Văn dẫn dắt. Vậy mà có khi Du Hướng Văn còn cố tình tiết chế diễn xuất, nếu không cậu chắc chắn đã không theo kịp.
"Tôi và ảnh đế đúng là một trời một vực. Hơn nữa, lâu vậy rồi mà vẫn chưa có tin gì, chắc tạch rồi." Doãn Ngôn vùi mặt vào gối ôm hình thầy Mèo, cuộn tròn lại như một cây nấm u sầu: "Tôi còn viết cả fanfic CP của tôi với anh ấy nữa. Tôi có tư cách gì mà xuất hiện chung với anh ấy trong một fanfic chứ."
Nói xong, Doãn Ngôn đột ngột ngẩng đầu, lấy điện thoại ra: "Hay là xóa luôn đi..."
"Đừng mà!" Dương Thần Thụy giật ngay lấy điện thoại của cậu, an ủi: "Đừng tự ti như vậy, ngốc ơi. Đạo diễn Triệu chủ động liên hệ cậu nghĩa là cậu có gì đó đặc biệt rồi. Nếu ông ấy muốn từ chối cậu thì đã từ chối ngay từ đầu rồi, đằng này còn chần chừ, tức là vẫn đang cân nhắc. Cứ đợi thêm chút nữa đi."
Cậu ấy nhét điện thoại của Doãn Ngôn vào túi mình, cảnh giác nói: "Nhưng mà truyện thì không được xóa đâu đấy, đã viết rồi, mọi người đang đọc vui vẻ lắm. Dù cậu có là người nấu ăn thì cũng không thể hất bàn vào lúc này được."
Doãn Ngôn: "..."
Doãn Ngôn: "Cậu nói chuyện có lý chút đi."
Trời đất bao la ăn cơm là lớn nhất.
Dương Thần Thụy: "Không nói."
"Nhưng mà để truyện treo thế này xấu hổ lắm." Doãn Ngôn ôm mặt đầy đau khổ.
"Cậu phải nghĩ thế này, lỡ mà cậu thật sự hợp tác với Du Hướng Văn, nick này của cậu sẽ càng giá trị hơn đấy." Dương Thần Thụy giơ ngón cái lên cổ vũ: "Lúc đó, tác giả Kim Du Lương Ngôn sẽ trở thành vô địch trong giới fanfic nội địa!"
"Tôi chỉ có khả năng hợp tác với Du Hướng Văn thôi, đâu phải sắp hẹn hò với anh ấy đâu." Nhân lúc Dương Thần Thụy mất cảnh giác, Doãn Ngôn nhào tới giật lại điện thoại. Nhưng Dương Thần Thụy vốn đã đề phòng từ trước, thấy tình hình không ổn thì lập tức bỏ chạy.
...
Buổi tối, cả hai cày xong tập mới, Dương Thần Thụy lại lôi Doãn Ngôn chơi mấy ván game. Khi Doãn Ngôn đã buồn ngủ đến mức sắp gục xuống, Dương Thần Thụy vẫn còn lải nhải về mấy tin đồn mới nghe gần đây.
Lúc này, Doãn Ngôn mới hiểu vì sao Tiểu Vũ lại nhờ Dương Thần Thụy đến đây, hóa ra là muốn lấy độc trị độc.
Nếu để cậu ở nhà một mình xem anime, chơi game, cậu có thể duy trì nhịp độ đó mà ru rú trong nhà cả chục ngày liền không nhúc nhích. Nhưng Dương Thần Thụy xuất hiện, kéo cậu cày phần game của mười ngày chỉ trong một ngày, xem anime cũng vậy.
Khi giải trí trở thành nhiệm vụ, Doãn Ngôn cảm thấy mình thà xuống phòng gym chạy bộ năm phút còn hơn.
Mãi đến rạng sáng không biết mấy giờ, cuối cùng Dương Thần Thụy mới chịu buông tha cậu. Hai người mỗi người ôm một cái gối hình mèo buồn bã, lết về phòng ngủ.
Ngủ một giấc đến tận trưa, Doãn Ngôn mở mắt ra, cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái uể oải mấy ngày nay. Đầu óc không còn cứ lặp đi lặp lại cảnh thử vai nữa.
"Cậu thấy không, có chuyện gì thì cứ nói ra, không thì cứ để trong lòng mãi, kiểu gì cũng sinh bệnh thôi."
Dương Thần Thụy ăn xong bữa sáng kiêm trưa, chuẩn bị rời đi.
Cậu ấy ôm cái gối mèo của mình, thay giày ở cửa rồi nói với Doãn Ngôn: "Tôi thật sự nghĩ cậu vẫn có cơ hội với buổi thử vai đó. Dù cuối cùng không đậu, thì được diễn chung với Du Hướng Văn một lần cũng không lỗ. Đừng tự tạo áp lực quá lớn, cơ hội này có lỡ mất thì lần sau lại có."