Vợ Của Huyền Thoại Trong Giới Lại Là Chính Tôi

Chương 17

Giữa chừng ván game, Du Hướng Văn bỗng mở miệng: "Cậu nói xem, nếu cuối cùng cậu ấy quay phim khác, tôi chạy sang đoàn làm phim kia, nhận vai khách mời thì có quá đường đột không?"

Chữ "Cậu ấy" này chắc chắn không chỉ Triệu Thanh. Hàn Phóng điều khiển nhân vật trong game, tiện tay vỗ vai Du Hướng Văn: "Tự cậu nói đi, ngài ảnh đế."

Trong phòng khách, tiếng "Bing bing bang bang" của game vang lên. Một lúc lâu sau, Hàn Phóng vẫn không nhịn được cảm thán: "Thật lòng mà nói, tôi chưa từng thấy ai theo đuổi người kiểu này, nhưng nể tình là anh em, chúc cậu thành công vậy."

*

“Khoan đã, khoan đã! Đừng mà!!!”

“Xuống đi!”

Con thỏ hồng trên màn hình tivi bị con thỏ vàng đẩy xuống khỏi đoàn tàu, Doãn Ngôn hét thảm một tiếng, ngửa đầu tựa vào ghế sô pha: “Không chơi nữa! Thật sự không chơi nổi nữa rồi.”

Dương Thần Thụy vẫn còn đang hăng hái. Rõ ràng sáng sớm đã phải dậy sớm để bắt chuyến bay, lại còn cày game suốt cả buổi chiều, vậy mà chẳng thấy mệt chút nào.

“Mau dậy đi Ngơ Ngơ, tin vào bản thân đi, cậu làm được mà!”

“Tôi không làm được.”

“Tha cho tôi đi, lần sau chơi tiếp.” Doãn Ngôn yếu ớt giơ tay: “Mau dâng lên lon Coca năm 82 của trẫm.”

Dương Thần Thụy nhìn chằm chằm chai Coca 1,25L không biết đã cạn trơ đáy từ lúc nào, đưa tay xoa mũi: “Bệ hạ, hay để vi thần đổi sang nước ấm để nguội hai phút trước, người thấy thế nào?”

“Hết Coca rồi?” Nghe vậy, Doãn Ngôn bật dậy, không thể tin nổi: “Dương Thần Thụy, tôi mới uống có hai cốc, chưa đến 300ml nữa! Vậy chỗ còn lại đều do cậu uống hết sao??”"Ai bảo cậu uống chậm thế..." Dương Thần Thụy lẩm bẩm.

"Cứ đợi mà sống trong phòng gym cả tuần tới đi." Doãn Ngôn lôi điện thoại ra, định méc trợ lý của Dương Thần Thụy. Hoảng quá, Dương Thần Thụy quăng luôn tình anh em sang một bên, đè Doãn Ngôn xuống rồi cù lét không thương tiếc.

"Dương Thần Thụy!! Hahaha, chờ đấy! Ấy! Tôi không méc nữa, không méc nữa..."

Đùa nghịch chán chê, hai người gọi đồ ăn ngoài, tìm lại bộ anime lần trước chưa xem xong để cày tiếp.

"Cậu thật sự không xem lén luôn hả, cảm động quá đi."

"Tôi coi cậu là anh em, thế mà cậu lại thừa lúc tôi không đề phòng để đánh thẳng vào điểm yếu của tôi, đau lòng ghê."

Dương Thần Thụy đút cho Doãn Ngôn một miếng khoai tây chiên: "Aiya, tôi biết mà, Ngơ Ngác là tốt nhất!"

"Biến." Doãn Ngôn ăn xong lập tức hất tay Dương Thần Thụy ra.

Xem hết một tập, đồ ăn vẫn chưa đến. Trong lúc bài ED đang phát, Dương Thần Thụy, người đã ngập ngừng cả buổi chiều cuối cùng cũng mở miệng hỏi chuyện chính: "Ngơ Ngác, lần trước cậu đi thử vai sao rồi? Đạo diễn Triệu có nghiêm khắc lắm không? Có thật là ít nói như lời đồn không?"

Doãn Ngôn nhìn màn hình chuyển sang tập tiếp theo, OP lại vang lên. Cậu biết không thể tránh được câu hỏi này, thở dài đáp: "Đạo diễn Triệu cũng không hẳn là nghiêm khắc, nhưng đúng là ít nói thật."

Chống cằm lên đầu gối, Doãn Ngôn nói nhỏ: "Chỉ là tôi diễn thử không được tốt lắm."

Dương Thần Thụy vỗ vai cậu: "Nếu là tôi gặp đạo diễn Triệu, chắc căng thẳng đến mức đọc lời thoại cũng không nổi luôn ấy chứ."

"Thật ra..." Doãn Ngôn thú nhận: "Hôm đó tôi đυ.ng mặt Du Hướng Văn."

Lời an ủi nghẹn ngay trong cổ họng, Dương Thần Thụy há hốc mồm cả nửa ngày mới hét lên: "Cái gì?"

Bây giờ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Doãn Ngôn vẫn còn thấy xấu hổ.

Hôm ấy, sau khi diễn cùng Du Hướng Văn xong, thấy cậu còn thẫn thờ, Du Hướng Văn lại hỏi thêm một câu: "Thật sự không đau à?"

Lúc đó đầu óc Doãn Ngôn vẫn chưa kịp xử lý thông tin, trả lời hoàn toàn theo phản xạ mà không kịp suy nghĩ, thế là vô tình nói thật: "Cũng có hơi hơi..."

Ánh mắt người đàn ông thoáng qua vẻ bất ngờ. Lúc này Doãn Ngôn mới nhận ra, vội vàng xua tay: "Không phải, không đau, không đau."

Thế nhưng Du Hướng Văn đã cười rồi, có vẻ bất đắc dĩ. Sau đó anh rất nghiêm túc nói lời xin lỗi, còn đưa tay xoa nhẹ lên cổ cậu.

Vậy là trước mặt bao nhiêu người, Doãn Ngôn cứ thế mà bị Du Hướng Văn xoa đến đỏ cả mặt.

Thật ra đúng là không đau. Tay Du Hướng Văn dù có hơi dùng lực, nhưng còn lâu mới tới mức khiến cậu đau.