"Nhưng tôi có nghe nói, Du Hướng Văn tuy lịch sự nhã nhặn trước ống kính, nhưng ngoài đời lại rất lạnh lùng, xa cách, người lạ khó tiếp cận."
Phần gáy như thể lại bị hơi nóng thiêu đốt, Doãn Ngôn thầm nghĩ, Du Hướng Văn chẳng lạnh lùng chút nào, thậm chí còn hơi nóng. Cậu lắp bắp: "Vậ, vậy sao, sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?"
"Thôi được rồi, tôi biết cậu thích Du Hướng Văn, không muốn nghe đánh giá tiêu cực về anh ấy. Nhưng Ngơ Ngác này, sao tự nhiên cậu lại nghĩ quẩn, viết fanfic về chính mình thế?"
"Ngơ Ngác" chính là tên gọi trong giới hai chiều trước đây của Doãn Ngôn. Còn Dương Thần Thụy, vì họ Dương, nên tự đặt cho mình biệt danh "Be Be". Hai người quen gọi nhau bằng tên này trong đời thường.
"Đừng hỏi, hỏi là não tôi đang tạm thời ngừng hoạt động." Từ lúc đăng bài đến giờ, Doãn Ngôn chưa dám mở lại nick phụ của mình, chỉ sợ nhìn thấy những bình luận quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu vốn tưởng mình sẽ không sớm gặp lại Du Hướng Văn, thế nên mới mạnh dạn viết ra. Ai ngờ chưa đầy hai ngày sau, cậu đã chạm mặt chính chủ ngay tại trường quay buổi thử vai, thậm chí còn tiếp xúc ở khoảng cách cực kỳ gần.
Giờ mà bắt Doãn Ngôn đọc lại những gì mình đã viết, cậu thực sự sẽ xấu hổ đến mức muốn đào hố xuyên qua Trái Đất, sống ở nửa bên kia địa cầu luôn cho rồi.
Dương Thần Thụy cảm thán: "Không đùa đâu, nghĩ kỹ lại thì hành động này của cậu cũng hơi biếи ŧɦái đấy. Dù cậu viết là thế giới giả tưởng, nhưng lại dùng tên thật của hai người mà."
"A a a!!!" Doãn Ngôn đột nhiên bùng nổ, dùng tay còn ướt bóp lấy gương mặt tròn trịa của Dương Thần Thụy: "Nói thêm một câu nữa là tôi ám sát cậu đấy!"
*
"… Anh bạn, hành động này của cậu thực sự rất biếи ŧɦái đấy." Hàn Phóng ngồi dưới sàn, cầm tay cầm chơi game một mình.
Một ván kết thúc, anh ta quay đầu nhìn Du Hướng Văn, thấy anh vẫn ôm laptop chỉnh sửa video.
"Đừng chỉnh nữa, lại đây chơi game đi." Hàn Phóng lên án: "Rõ ràng cậu gọi tôi đến chơi, giờ lại bắt tôi ngồi đây nhìn cậu biên tập video CP của chính mình hả?"
"Không phải chỉnh, tôi đang đọc một truyện fanfic thôi." Du Hướng Văn đẩy gọng kính, ngước mắt lên, khóe môi cong lên một độ cong rõ ràng.
Hàn Phóng: "…"
Bỗng dưng có hơi lạnh sống lưng.
"Tương lai nếu cậu lộ tẩy, chắc chắn sẽ dọa cậu bạn nhỏ kia sợ chết khϊếp." Hàn Phóng nói.
"Tại sao?" Du Hướng Văn bình tĩnh phân tích: "Tôi chỉ đang chỉnh sửa lại tư liệu có sẵn để sáng tạo lần hai, về bản chất thì chỉ là giải trí cá nhân, không liên quan đến hiện thực."
Hàn Phóng: "Cậu nhìn lại ID của mình rồi nói lại câu không liên quan đến hiện thực xem nào."
Ánh mắt quét qua sáu chữ to trên màn hình "No Ấm Nghĩ Về Doãn Du", lần này Du Hướng Văn không thể phản bác: "… Lúc đặt không nghĩ ra từ nào hay hơn mà vẫn ghép được cả tên hai chúng tôi."
Hàn Phóng khinh bỉ: "Lừa được anh em thì thôi, đừng tự lừa chính mình."
Cuối cùng, Du Hướng Văn gập laptop lại, đứng dậy ngồi xuống cạnh Hàn Phóng, cầm lấy tay cầm chơi game còn lại.
"Thế phim của đạo diễn Triệu sao rồi? Vẫn chưa quyết định à?" Hàn Phóng đổi sang một trò chơi hai người.
"Chưa, dạo này không liên lạc được với ông ấy." Giọng Du Hướng Văn nhàn nhạt.
Hàn Phóng: "…"
Bảo sao rảnh rỗi đến mức gọi anh ta qua chơi game.
Triệu Thanh là kiểu đạo diễn thần long thấy đầu không thấy đuôi, thường xuyên mất hút bất ngờ. Đang quay phim cũng có thể biến mất, nói rằng đi sửa kịch bản rồi hai tuần sau quay tiếp. Không liên lạc được với ông ấy là chuyện bình thường, chỉ khổ cho một vị ảnh đế đang một lòng muốn mượn cơ hội theo đuổi người ta.
Khi Du Hướng Văn lười biểu lộ cảm xúc, trông anh sẽ rất lạnh lùng. Đôi mắt hạnh nhân vốn có thể khiến bất cứ ai cũng phải đắm chìm giờ lại thấp thoáng vẻ chán chường: "Trước khi mất liên lạc, thậm chí ông ấy còn chưa nói ai sẽ đóng chính."