Cậu tự tin rằng chỉ cần mình muốn ngủ, chẳng ai có thể quản được.
Dù Tiểu Vũ có kéo cả Lưu Hiểu Đông đến đây, cậu cũng không sợ.
Chính là bướng bỉnh như vậy đấy.
Nhưng dù sao Tiểu Vũ cũng có ý tốt, mà Doãn Ngôn lại không phải người không biết ơn. Cậu rửa mặt xong, ngồi vào bàn ăn, chậm rãi thưởng thức bữa sáng kiêm bữa trưa vẫn còn chút hơi ấm, cảm động đến mức soạn hẳn một bài văn dài gửi cho Tiểu Vũ, chân thành bày tỏ lòng biết ơn. Đồng thời, cậu cũng hứa rằng lần sau nếu Tiểu Vũ gọi đi tập gym, nhất định sẽ đi.
Tin nhắn vừa gửi đi, cửa điện tử ở lối vào phát ra tiếng mở khóa.
Doãn Ngôn: "..."
Thằng nhóc này sẽ không đứng chờ sẵn trước cửa đấy chứ?
Đừng mà, cậu thật sự không muốn đi tập gym đâu.
Bây giờ thu hồi tin nhắn còn kịp không?
"... Surprise!"
Hai chiếc gối ôm dài hơn cả người trượt vào phòng khách. Ánh mắt Doãn Ngôn lướt xuống từ khuôn mặt mèo mày chữ bát, nhìn thấy Dương Thần Thụy mỗi tay cầm một chiếc gối ôm hình mèo giống hệt Umaru, tạo dáng như tượng "Người suy tư" rồi hỏi: "Thế nào? Ngố không? Có đẹp trai không?"
"Cậu đổi kiểu tóc rồi." Mắt Doãn Ngôn sáng lên, giơ ngón cái khen từ xa: "Siêu ngầu luôn."
"Hehe." Chiếc gối ôm mèo nghiêng qua, mềm mại đập lên mái tóc húi cua lông xù của Dương Thần Thụy.
Sau khi ném gối ôm lên sofa, Dương Thần Thụy cởϊ áσ khoác, xách theo một túi ni lông to, ngồi xuống cạnh bàn ăn: "Muốn cắt tóc húi cua lâu lắm rồi, lần này ghi hình show thực tế, tiện thể cắt luôn. Thế này thì chẳng ai gọi hai đứa mình là sinh đôi nữa nhỉ."
"Ừ, nội dung cuộc khẩu chiến sắp chuyển từ hai đứa mình đạo nhái phong cách của nhau sang căm ghét nhau đến mức chẳng thèm để kiểu tóc giống nhau nữa rồi." Doãn Ngôn thò đầu nhìn vào túi đồ Dương Thần Thụy mang đến, bên trong toàn là đồ ăn vặt sặc sỡ sắc màu.
Khoai tây chiên, sô-cô-la, nước ngọt… Hay nói cách khác, cả túi này chính là một quả bom calo. Nếu trợ lý của Dương Thần Thụy mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ hét đến mức làm tung nóc nhà Doãn Ngôn.
"Không được mách lẻo nhé, tất cả là mua cho cậu đấy." Dương Thần Thụy giơ một ngón tay: "Tôi chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, nếm thử vị thôi mà."
Doãn Ngôn: "… Tốt nhất là vậy."
Dương Thần Thụy đã ăn trước khi đến, phần calo còn lại cậu ấy để dành cho đống đồ ăn vặt này. Doãn Ngôn thu dọn bát đũa trên bàn, hỏi: "Cậu vừa xuống máy bay mà, tôi tưởng cậu sẽ về nhà trước chứ."
Dương Thần Thụy nhún vai: "Ai bảo tôi vừa đặt chân xuống đất đã nhận được tin cầu cứu từ Tiểu Vũ, bảo là cậu đang rất cần tôi."
Doãn Ngôn: "..."
Doãn Ngôn: "Cũng không nghiêm trọng đến mức đó đâu."
Doãn Ngôn rửa bát, Dương Thần Thụy đứng bên cạnh bồn rửa nhìn cậu: "Thật sự không có chuyện gì xảy ra à? Nhưng tôi thấy cậu còn bắt đầu viết fanfic về chính mình rồi đấy."
Tay Doãn Ngôn trượt một cái, suýt làm rơi cái bát: "…"
Chuyện cậu có nick phụ rất ít người biết, ngay cả quản lý và trợ lý cũng chỉ biết cậu có một nick phụ, nhưng không ai hay cậu dùng nó để viết fanfic về đồng nghiệp. Chỉ có Dương Thần Thụy là ngoại lệ. Cậu ấy là độc giả đầu tiên của tác phẩm fanfic đầu tiên mà Doãn Ngôn viết, cũng là một người ủng hộ trung thành trên con đường fanfic của cậu. Bất kể Doãn Ngôn viết gì, cậu ấy đều đọc hết, thậm chí sau khi đọc xong còn để lại một bài cảm nhận dài năm trăm chữ.
Có thể nói, nếu không có Dương Thần Thụy, chắc chắn sẽ không có tác giả fanfic một trăm nghìn fan ngày hôm nay.
Giờ phút này, vị tác giả đó lại lạnh lùng nói với fan lâu năm của mình: "Chuyện trong giới, cậu bớt quản đi."
Dương Thần Thụy hừ một tiếng: "Tôi thấy CP của cậu và Du Hướng Văn cũng có kha khá người đẩy thuyền đấy, trong phần bình luận ai cũng thúc giục cậu viết theo hướng hiện thực. Đáng tiếc, họ không biết tính cách kén chọn của cậu, nhất định phải hiểu rõ con người thật ngoài đời mới chịu viết."