Vợ Của Huyền Thoại Trong Giới Lại Là Chính Tôi

Chương 14

Bị làm sao ư?

Doãn Ngôn im lặng.

Chẳng lẽ cậu lại nói rằng, lúc thử vai, cậu thực sự đã nghĩ Du Hướng Văn đang có ý định hôn mình sao?

Về đến nhà, sau gáy dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của Du Hướng Văn. Doãn Ngôn chưa bao giờ căm ghét trí nhớ và trí tưởng tượng của mình đến vậy. Cậu vùi mặt vào chăn, cố gắng ngăn chặn những hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu.

Thế nhưng, hành động này lại không mấy hiệu quả. Môi trường tối tăm càng khiến não bộ tự do lấp đầy các chi tiết.

Trên người Du Hướng Văn có một mùi hương thoang thoảng, có lẽ là mùi hương sau khi điều chế của một loại hương gỗ nào đó, phảng phất chút ngọt ngào. Ngọt đến mức khiến đầu óc Doãn Ngôn trở nên mơ màng, đến nỗi khi bị Du Hướng Văn kéo vào lòng, cậu không hề có chút ý định phản kháng nào.

Đôi mắt có thể diễn tả chính xác mọi cung bậc cảm xúc trên màn ảnh rộng ấy, giờ đây tràn ngập khát vọng cuồng nhiệt, cuốn lấy Doãn Ngôn cùng chìm vào cơn lốc say đắm.

Cứ như thể anh thật sự rất muốn hôn cậu.

Nhưng Doãn Ngôn biết, đó chỉ là đang diễn mà thôi.

Không hổ danh là người trẻ nhất từng đoạt giải Nam chính xuất sắc nhất trong nước, thực lực quả thực đáng sợ.

Doãn Ngôn vốn nghĩ mình cũng có chút năng khiếu diễn xuất, thế nhưng lần này, khi đóng cùng Du Hướng Văn, cậu mới thật sự hiểu thế nào là diễn xuất đỉnh cao. Ngay cả khi buổi thử vai đã kết thúc một lúc lâu, cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảm xúc của Lâm Ngộ.

Vậy nếu Hà Nhàn Độ thật sự do Du Hướng Văn đóng thì phải làm sao đây?

Với quả tim bé nhỏ này của cậu, ngày nào cũng phải nhìn sâu vào mắt Du Hướng Văn đầy tình cảm, thậm chí còn có cả… Cảnh hôn.

Cậu thật sự có thể làm được sao?

Cậu nghĩ là cậu không làm được.

Đàn ông cũng có thể thừa nhận là mình không làm được mà.

Cuộn tròn trong chăn đấm đá loạn xạ một trận, Doãn Ngôn thành công tự biến mình thành một cuộn bánh bông lan. Cậu lăn lộn hai vòng, rồi rơi bịch xuống giường.

“Xí… Đau quá…”



Doãn Ngôn vừa hoàn thành một bộ phim dân quốc không lâu trước đó, việc quan trọng nhất bây giờ là giành được vai Lâm Ngộ. Vì thế, Lưu Hiểu Đông cũng không dám sắp xếp cho cậu đi thử vai ở đâu khác, nhất quyết phải đợi đến khi Triệu Thanh đưa ra câu trả lời chính xác rồi mới tính tiếp. Đây cũng là cách họ thể hiện sự coi trọng đối với bộ phim "Tương Ngộ".

Cận kề cuối năm, ai nấy đều bận rộn, riêng Doãn Ngôn lại rảnh rỗi hơn bao giờ hết. Cậu rúc trong căn hộ nhỏ của mình, ngày ngày không đọc tiểu thuyết thì cũng chơi game. Tiểu Vũ thỉnh thoảng ghé qua, định kéo cậu ra ngoài hít thở khí trời, nhưng lần nào cũng thất bại.

Tiểu Vũ biết rõ, mỗi khi hoàn thành một bộ phim, Doãn Ngôn đều cần một khoảng thời gian để hoàn toàn thả lỏng đầu óc và từ từ hồi phục tinh thần.

Nhưng lần này, cậu lại tự giam mình trong nhà đến mức ngay cả bước xuống phòng gym dưới tầng để vận động cũng không muốn.

Bản năng mách bảo Tiểu Vũ rằng chuyện này có liên quan đến buổi thử vai hôm đó.

Lẽ nào thật sự bị đạo diễn mắng té tát? Không thể nào, nghe nói Triệu Thanh không phải kiểu người thích mắng chửi diễn viên mà.

Tiếc là cái miệng của Doãn Ngôn còn kín hơn vỏ sò. Một khi cậu không muốn nói, dù có gặng hỏi thế nào cũng không moi được lấy một chữ.

Nhìn Doãn Ngôn cứ nằm ì trong nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, Tiểu Vũ thấy không thể để tình trạng này tiếp diễn thêm nữa. Sau không biết bao nhiêu lần thất bại trong việc kéo cậu xuống phòng gym, lần này Tiểu Vũ dứt khoát nấu ba món một canh, ném tạp dề xuống, đứng bên giường của Doãn Ngôn, cười lạnh: “Không chịu dậy phải không? Được thôi, em không quản nổi anh, nhưng vẫn có người quản được đấy.”

Chẳng bao lâu sau, cửa căn hộ vang lên tiếng đóng lại. Doãn Ngôn, người tối qua thức trắng đọc tiểu thuyết đến gần sáng mới ngủ, lề mề chui ra khỏi chăn.