“Tại sao?” Hạ Nhàn Độ siết tay chặt hơn, kéo lấy cậu: “Vì tôi đã từng mắng em là đồng tính luyến ái rất ghê tởm? Hay vì khi em bị bọn họ vây lại, tôi đã giả vờ như không thấy? Không phải em đã quên hết rồi sao?”
“Đúng! Tôi không quên! Tôi nhớ hết! Anh hài lòng chưa?” Lâm Ngộ bị Hạ Nhàn Độ, người cao hơn cậu nửa cái đầu giữ chặt tay trên không. Biết là không giãy ra được, cậu dứt khoát không phản kháng nữa, chỉ ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đỏ hoe: “Tại sao anh cứ phải như vậy? Trêu chọc tôi rất vui đúng không?”
“Đúng vậy, rất vui.” Hạ Nhàn Độ nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, yết hầu khẽ chuyển động: “Nhưng bây giờ tôi nghiêm túc rồi.”
“Lâm Ngộ, hay là chúng ta thử một lần đi?”
Cảm xúc cuộn trào trong mắt Lâm Ngộ như bị ai đó ấn nút tạm dừng. Cậu ngây người ra: “Anh nói gì cơ?”
“Hồi đó em nghĩ tại sao tôi lại mắng em khó nghe đến vậy? Bởi vì tôi nhận ra mình có vấn đề rồi. Lâm Ngộ, tôi đang phủi sạch quan hệ với em. Tôi trở nên kỳ lạ, là em làm hư tôi.” Hạ Nhàn Độ tiến lên áp sát.
Lâm Ngộ không biết mình đang ngạc nhiên hay là sắp sụp đổ: “Hạ Nhàn Độ, anh điên rồi à?”
Hạ Nhàn Độ siết chặt cổ tay cậu, bàn tay còn lại mạnh mẽ đè lên gáy Lâm Ngộ.
Anh cúi đầu sát lại, giọng trầm thấp: “Tôi không điên.”
“... Được rồi, cắt.”
Doãn Ngôn trợn to mắt nhìn Du Hướng Văn đang ở ngay trước mặt mình, đến thở cũng không dám.
Vì quá nhập tâm mà nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, cậu cũng chẳng buồn lau, bởi vì cơ thể cậu đang bị người kia ôm trọn, cứng đờ như khúc gỗ, chẳng thể nhúc nhích.
Chỉ có bàn tay đặt sau gáy là siết chặt, hơi nóng truyền đến, như muốn nhắc cậu rằng đây không phải là mơ.
Ánh mắt xâm chiếm nãy giờ ghim chặt trên môi cậu dời đi, người đàn ông vừa rồi còn như muốn cưỡng hôn cậu giờ chỉ trong chớp mắt đã đổi sang một biểu cảm khác.
Du Hướng Văn buông tay khỏi gáy cậu, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt bên má Doãn Ngôn, lùi lại một bước: “Xin lỗi, có làm cậu đau không?”
Lần này trong đầu Doãn Ngôn không có tia lửa điện nào, chỉ còn một khoảng trống rỗng, cùng tiếng tim đập dồn dập.
“… Không có.”
*
“Buổi thử vai thế nào? Đạo diễn không hài lòng à?” Rời khỏi tòa nhà, Lưu Hiểu Đông mới tìm được cơ hội hỏi Doãn Ngôn đang trầm ngâm với vẻ mặt nặng nề.
“Đạo diễn bảo em về chờ thông báo.” Doãn Ngôn thẫn thờ đáp.
“Nghe có vẻ không chắc chắn lắm. Tôi vừa đi một vòng xem thử, không thấy ai khác đến thử vai nam chính cả, hay là thời gian bị lệch nhau?” Lưu Hiểu Đông thực sự mong Doãn Ngôn có thể giành được cơ hội lần này, nhưng trong chuyện này anh ấy không có đủ vị thế, cũng không giúp được nhiều, chỉ có thể trông chờ vào màn thể hiện của Doãn Ngôn: “Đạo diễn không nói gì khác à? Tôi thấy mắt cậu đỏ thế này, chẳng lẽ bị mắng sao?”
“Không có, do bốc phải cảnh cần cảm xúc thôi.” Doãn Ngôn lên xe, rúc vào ghế ngồi, im lặng không nói gì.
“Cậu có gì đó không ổn lắm.” Lưu Hiểu Đông cũng ngồi vào trong.
Tiểu Vũ đang ngồi ghế trước quay đầu lại liếc nhìn một cái: “Anh, sao mặt anh đỏ vậy?”
“Ừm…” Doãn Ngôn khe khẽ rên một tiếng.
Tiếp đó, cậu lấy hết hơi hét lên một tiếng đầy khí thế: “A!”
Hai người trong xe đều bị dọa sợ.
Chỉ thấy Doãn Ngôn không biết lại nhớ đến chuyện gì, ôm đầu lăn lộn trên ghế sau: “Cứu với! Cứu với!! Xấu hổ quá đi mất aaa!”
Tiểu Vũ: “…”
Lưu Hiểu Đông: “…”
Tiểu Vũ: “… Hay là mình đi bệnh viện kiểm tra não thử trước đã?”
Phát điên xong, Doãn Ngôn như thể đã tiêu hao hết vạch năng lượng cuối cùng, tựa vào ghế, nhắm mắt lại, thanh thản nói: “Không cần đâu, về nhà đi. Tôi muốn ngủ, ngủ rồi sẽ quên hết.”
Lưu Hiểu Đông cảm thấy lẽ ra vừa nãy mình nên mặt dày một chút, đi theo Doãn Ngôn vào phòng thử vai. Giờ thì hay rồi, đối diện với Doãn Ngôn đang rõ ràng có gì đó không ổn, anh ấy hoàn toàn mù tịt: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”