Triệu Thanh không buồn quay đầu lại, đáp gọn: “Hướng Văn, qua đó diễn cùng cậu ấy đi.”
Doãn Ngôn: “…”
Người đàn ông đặt cuốn sổ trong tay xuống, đứng dậy.
Doãn Ngôn trơ mắt nhìn một cây cải thảo cao gần mét chín từng bước một đi về phía mình.
Không phải chứ, không từ chối lấy một câu sao?
Hay đây chính là đẳng cấp của phim đạo diễn Triệu Thanh, có thể tùy tiện nhờ ảnh đế diễn chung với diễn viên thử vai?
Nhưng cậu có tài đức gì mà được như vậy chứ!!
“Thầy Doãn?” Du Hướng Văn để ý thấy tay cậu đang run nhẹ khi cầm tờ thoại, đoán có lẽ cậu hơi căng thẳng.
Không đợi Du Hướng Văn nói gì thêm, bàn tay ấy đã hạ xuống.
Doãn Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cong khóe mắt, giọng bình tĩnh: “Tôi định nói từ lần trước rồi, thầy Du không cần khách sáo vậy đâu, cứ gọi tôi là Doãn Ngôn là được.”
Cậu thật sự không xứng đáng để ảnh đế gọi một tiếng “Thầy.”
Du Hướng Văn nghe theo: “Được thôi, Tiểu Ngôn.”
Doãn Ngôn: “…”
Không cần phải thân mật đến thế đâu.
“Thầy Du có cần xem lời thoại không?” Lúc này, Doãn Ngôn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc buổi thử vai đầy thảm họa này.
Cây cải thảo trước mặt có mắt có mũi, nếu cứ nhìn tiếp, mấy câu thoại cậu vất vả học thuộc chắc cũng bay sạch mất.
Cảm giác này giống như ôn bài kỹ càng, đầy tự tin bước vào phòng thi, rồi phát hiện giám thị không chỉ ngồi đối diện mình mà còn thò đầu qua cùng đọc đề.
Đừng nói làm bài, đến đề còn đọc không vào.
“Không cần.” Du Hướng Văn đáp ngay.
Doãn Ngôn: “…”
Vừa nãy ai nói người này chỉ đến chơi thôi?
Chơi kiểu này hả?
Thuộc cả lời thoại rồi.
Phó đạo diễn ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: “Nếu đã sẵn sàng thì bắt đầu đi.”
Buổi thử vai cần được ghi hình, máy quay bật lên, đèn đỏ nhấp nháy.
Doãn Ngôn và Du Hướng Văn đứng cạnh nhau trước ống kính. Du Hướng Văn tỏ ra rất thoải mái, trong khi dáng đứng vốn ngay ngắn của Doãn Ngôn lại có phần cứng nhắc.
Cậu hơi nghiêng người, cố tình đứng xa Du Hướng Văn một chút, cúi đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà lướt qua người đàn ông kia.
“Mấy chuyện đó, tôi không để tâm nữa.” Doãn Ngôn cố ý ngẩng đầu lên, mím môi, dời ánh nhìn sang hướng khác như thể không muốn nhìn thấy Du Hướng Văn, giọng lạnh nhạt: “Tôi đã đỗ vào trường mình mong muốn, cuộc sống hiện tại rất tốt, chẳng có gì đáng nhắc về quá khứ cả, tôi đã quên hết rồi.”
“Thật à?” Giọng Du Hướng Văn mơ hồ một chút. Doãn Ngôn vô thức nghiêng đầu nhìn anh, thấy người đàn ông đưa tay lên môi, làm động tác hút thuốc. Khi tay rời đi, anh còn bật cười, khóe môi cong lên một đường lớn, mang theo chút ngông cuồng và bất cần: “Thật sự quên hết rồi?”
Nhịp tim Doãn Ngôn khựng lại một nhịp. Cậu nhìn nụ cười của Du Hướng Văn, cảm thấy mặt mình nóng lên. Cậu giật mình quay đi, đưa mu bàn tay lên chạm mặt, giả vờ như bị sặc khói thuốc, khô khốc nói: “Chứ còn gì nữa?”
Du Hướng Văn hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt cậu: “Nhưng tôi thì chẳng quên được chút nào.”
Doãn Ngôn không phân biệt nổi tim mình đập nhanh là vì đã nhập vai hay vì lý do nào khác. Cậu chỉ biết, lúc này, cậu chính là Lâm Ngộ đang yêu thầm Hạ Nhàn Độ.
“Anh nhớ hay không thì liên quan gì đến tôi?” Lâm Ngộ lùi lại một bước, nhưng Hạ Nhàn Độ lại bước lên một bước lớn hơn, chặn đường cậu.
“Tất nhiên là có liên quan.” Điếu thuốc trong tay Hạ Nhàn Độ đưa đến bên môi, anh liếc qua gương mặt đang nhíu mày của Lâm Ngộ, rồi dập tắt tàn thuốc, ném đi.
Ánh mắt anh hơi né tránh, bực bội đưa tay vuốt tóc. Sau đó, anh nhìn lại người con trai có khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái trước mặt, nói: “Xin lỗi.”
“Cái gì?” Lâm Ngộ như thể chưa nghe rõ.
“Em cố ý phải không?” Hạ Nhàn Độ nheo mắt.
Thấy Lâm Ngộ lại muốn tránh né, anh nắm lấy cổ tay cậu, nâng giọng lặp lại: “Tôi nói, xin lỗi.”
Lâm Ngộ nghiêng mặt đi, không nhìn anh, l*иg ngực phập phồng mạnh, bỗng nhiên vùng vẫy dữ dội: “Tôi không cần lời xin lỗi của anh.”