“Đậu má thật!" Thịnh Phù Nhiên nói, “Bây giờ anh đang ở đâu, tôi tới tìm anh.”
Bên kia báo một vị trí.
Thịnh Phù Nhiên cúp điện thoại, quay đầu nói với Liên Chức.
“Liên Chức, cậu đi cùng tôi tới một chỗ được không, tôi phải đi lấy chút đồ.”
Liên Chức: "Được.”
Nơi Thịnh Phù Nhiên lái xe đến là một câu lạc bộ tư nhân.
Lúc cô ấy vào phòng bao, Liên Chức đang chờ cô ấy ở hành lang, hành lang dài nơi này thông suốt bốn phương tám hướng, nhân viên phục vụ mặc sườn xám giống như từ thời dân quốc xuyên qua.
Cô nhàm chán tựa vào một bên, nhìn trần nhà trên cao, đèn thủy tinh rực rỡ, người đi ngang qua cũng nhìn cô vài lần.
Nhân viên phục vụ bưng khay trái cây đẩy cửa phòng bao ra, tiếng nói chuyện vui vẻ truyền ra ngoài.
Liên Chức nhìn qua khe cửa, thấy một gương mặt quen thuộc.
Trong ánh sáng lờ mờ, Hoắc Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi hoa hờ hững, cánh tay lười biếng khoác lên sô pha, ống tay áo có hoa văn màu vàng dập dờn.
Người phụ nữ bên cạnh thì thầm bên tai anh ta, lại làm nũng lắc lắc cánh tay anh ta.
Khóe miệng anh ta nhếch lên lộ ý vị phóng đãng, không nói được cũng không nói không được.
Hoắc Nghiêu tới đây chỉ là diễn trò.
Gần đây Hoắc Kế Sơn nhận ra anh ta có chút không an phận, muốn thoát khỏi khống chế. Vì thế an bài cho anh ta một chức vụ nhàn rỗi ở tập đoàn, giám sát từng giây từng phút.
Đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Hoắc Nghiêu cũng làm như ông ta mong muốn nói vài câu quấy rối, càn rỡ giống như một tên giàu xổi không có não.
Tổng giám đốc của công ty hợp tác mời anh ta ra ngoài, hy vọng có thể giảm giá giao dịch năm nay xuống 5%, những người khác đã lần lượt khóc lóc than nghèo.
Trợ lý liều mạng nháy mắt với anh ta, ngàn vạn lần không được.
Hoắc Nghiêu làm như không nhìn thấy, nhướng mày, miễn cưỡng nói: "Được.”
“Tiểu Hoắc tổng quả nhiên là người sảng khoái, theo tôi thấy so với cha cậu thì cậu còn có tiền đồ hơn. Tôi kính cậu một ly.”
Hoắc Nghiêu nâng ly chạm vào ly của đối phương.
Tổng giám đốc bụng phệ nháy mắt với cô gái trong câu lạc bộ, cô gái kia lập tức dán lên như tấm lụa mềm mại, lại rót cho Hoắc Nghiêu thêm một ly.
Ánh mắt Hoắc Nghiêu nhìn ra ngoài, ngả ngớn liếc cô ta.
“Tên là gì?”
“Nhu Nhu.”
Có người trêu chọc: "Chỗ nào mềm nhất?”
Đàn ông trong phòng đều bật cười, hiểu đều hiểu, Hoắc Nghiêu vẫn giữ độ cong lên khóe miệng.
Trên mặt cô gái càng thêm thẹn thùng, ghé sát vào tai Hoắc Nghiêu nói gì đó.
Anh ta không có tâm tư nghe, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc kia lông mày đã nhíu lại, tuy nhiên hết lần này tới lần khác trên mặt vẫn bày ra dáng vẻ không đứng đắn.
Có người đẩy cửa ra, Hoắc Nghiêu thờ ơ nhìn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, anh ta nhìn thấy Liên Chức.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, ánh mắt cô sâu kín, như thể không quen biết anh ta.
Ánh mắt như nước trong nhìn thẳng tới, khiến người ta nhớ đến hồ nước lạnh lẽo.
Hai giây nhìn nhau, ánh mắt cô thu hồi, rời đi, không mang theo một chút tình cảm nào.
Cửa phòng bao đóng lại, tiếp tục náo nhiệt, có người đang gọi anh ta.
Nhưng đầu óc Hoắc Nghiêu trống rỗng, ngay cả diễn kịch cũng quên.
Mấy vị tổng giám đốc đang muốn nâng ly kính tên ngốc đêm nay, chợt nghe thấy bình rượu trên bàn rơi lộp bộp xuống đất.
Hoắc Nghiêu vịn tay lên bàn, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Nhân viên phục vụ đang muốn ra cửa bị anh ta đυ.ng phải, người đàn ông mạnh mẽ kéo cánh cửa còn chưa đóng, chạy ra ngoài.
Liên Chức vừa đi qua góc rẽ đã bị một lực mạnh hung hăng kéo về phía sau.
“Liên Chức!”
Hoắc Nghiêu thở hồng hộc nhìn cô, mái tóc trên trán rối bù mất đi vẻ đường hoàng.
Trong lúc nhìn nhau đáy mắt cô sáng ngời, anh ta ngược lại có chút không biết đối diện thế nào.
“Sao em lại ở đây?”
Liên Chức nói: "Đi cùng bạn học tới đây lấy ít đồ.”
Cô không hỏi gì, Hoắc Nghiêu càng bực bội.
Vừa rồi ánh mắt kia giống như có lửa lớn thiêu đốt cổ họng anh ta, anh ta muốn nói gì đó.
“Vừa rồi…”
Lời còn chưa ra khỏi miệng, Thịnh Phù Nhiên đã tới.
Hoắc Nghiêu nói: "Tôi đưa em về trường.”
“Không cần!" Cô lắc đầu, “Tôi về cùng bạn.”
Hoắc Nghiêu đảo mắt sang bên cạnh, Thịnh Phù Nhiên vô cùng thức thời, sau khi nói lời tạm biệt, tự mình rời đi trước.
Trên đường trở về trường học, ánh đèn hai bên đường phố như dây chuyền xẹt qua cửa sổ xe, bên trong xe nhất thời yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng nhạc trầm thấp đang du dương.