Hoắc Nghiêu thỉnh thoảng xoay tay lái, sau đó ngón tay như có như không gõ nhẹ vô lăng tỏ rõ tâm phiền ý loạn của anh ta.
Ánh mắt anh ta xuyên qua kính chiếu hậu trong xe, thỉnh thoảng nhìn sang bên cạnh một cái.
Cô đang xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai trắng nõn.
Liên Chức đang rất buồn ngủ.
Đầu óc trống rỗng cái gì cũng không nghĩ.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng.
“Liên Chức.”
“Ừ.”
“Có một số việc không phải nhìn vậy thì là vậy.”
Liên Chức quay đầu nhìn anh ta, Hoắc Nghiêu ngược lại có một chút không được tự nhiên, đại khái là chưa bao giờ giải thích với người khác.
“Vừa rồi ở phòng bao, là gặp dịp thì chơi.”
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông vô cùng chuyên chú, Liên Chức không nói gì.
Hoắc Nghiêu nói: "Em không tin?”
“Không phải.”
Liên Chức nói, “Chuyện này không liên quan đến tôi, gặp dịp thì chơi là chuyện của anh, không cần giải thích với tôi.”
Giọng cô rõ ràng nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng Hoắc Nghiêu lại không biết lời nói đả thương người khác còn có thể dễ nghe như vậy.
Ngắn ngủn hai câu, như đang dựng lên núi cao ngàn thước phòng bị.
Hoắc Nghiêu vẫn cười lạnh.
“Đúng, không liên quan đến em, nhưng tôi muốn nói, do miệng tôi dài không quản được.”
Giọng nói của anh ta chứa đựng sự khó chịu, Liên Chức nhìn ra người này lại phát bệnh, lười nói chuyện với anh ta.
Cô càng bình tĩnh càng tỏ vẻ không sao cả, Hoắc Nghiêu lại càng khó chịu.
Giống như có một bàn tay bóp chặt cổ họng anh ta, thở cũng thở không xong, l*иg ngực vô cùng ngột ngạt khó chịu.
“Không phải em nói em là bạn tôi sao?”
Anh ta nắm chặt tay lái, âm dương quái khí nói, "Giúp bạn em canh cửa, đề phòng tôi lầm đường lạc lối không phải điều nên làm sao?"
Trong đôi mắt đen của người đàn ông vênh váo hung hăng, Liên Chức nói.
"Anh là người trưởng thành, không chịu trách nhiệm với mình còn muốn người khác chịu trách nhiệm với anh, chuyện này hợp lý sao?"
Hoắc Nghiêu cười: "Nói cứ như em đã từng chịu trách nhiệm với tôi vậy.”
“Vậy anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?”
Cô nhìn anh, có ánh sáng xẹt qua đáy mắt cô, sáng ngời trong suốt, xinh đẹp đến kỳ lạ.
Duy chỉ không có cảm xúc.
Tất cả lời nói của Hoắc Nghiêu chợt nghẹn lại trong cổ họng.
Xe dừng ở cửa lớn đại học Bắc Kinh, anh ta cũng khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ kia, đưa tay cố ý xoa loạn tóc cô.
"Ví dụ như thấy tôi chào em mà không chào hỏi đã bỏ chạy, vậy có thích hợp không?"
“Này! Anh đừng làm rối tóc tôi.”
Cô trừng mắt nhìn, anh ta thản nhiên nở nụ cười.
Bầu không khí trở lại mức an toàn.
Giống như trận tranh chấp vừa rồi vốn không hề tồn tại.
Sau khi Liên Chức đẩy cửa xuống xe.
Hoắc Nghiêu ở trong xe nhìn chăm chú bóng lưng cô, đường phố rộng rãi, người phụ nữ một đi không quay đầu lại, ngược lại càng đi càng nhanh, càng ngày càng mơ hồ.
Đôi mắt đen của anh ta sâu thẳm, cảm giác như tim đột nhiên bị đâm một cái.
Một năm, Hoắc Nghiêu vốn tưởng rằng chút tình cảm này nổi lên như cơn gió cũng sẽ dễ dàng phai đi. Dù sao hơn hai mươi năm qua anh ta cũng không phải chưa từng trải qua tình yêu.
Nhưng chỉ có duy nhất lần này là lửa cháy âm ỉ.
Anh ta đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp cô.
Một năm này cô bóp chết quan hệ bạn bè của bọn họ, hành động và ngôn ngữ được bao bọc bởi đủ loại gông xiềng, Hoắc Nghiêu cũng không biết lại có người có thể lạnh lùng đến như vậy.
Dường như tiếng gào khóc một năm trước đó đã lấy đi tất cả cảm xúc của cô.
Tống Diệc Châu đi rồi, cô cũng sẽ không yêu người khác nữa.