[Anh phải nhắc em: hướng biến dị gien của em là lưỡng tính. Một khi em để tình mẫu tử bùng nổ, em sẽ không thể quay lại đặc điểm giống đực được nữa đấy.]
Đường Ti Ti nghẹn ngào một tiếng, chậm rãi đưa tay che phần quần của mình.
Ô.
Vẫn còn.
To thật.
Không được, cô phải kiềm chế chính mình, cái gien biến dị chết tiệt này chẳng quan tâm cô sống chết ra sao.
Nhưng Đường Ti Ti vẫn không yên tâm về Vân Hoài. Trong khoảnh khắc vừa rồi, cô có cảm giác giữa mình và cậu hình thành một thứ quan hệ vi diệu nào đó, khiến cô vô thức muốn dùng mọi cách để đổi lấy một nụ cười của cậu.
…Cho nên rốt cuộc ai dám nói một đứa trẻ như thế là không xinh đẹp hả? Chết tiệt, cô muốn bóp kẻ lắm mồm đó thành cám luôn!
Đường Ti Ti, đang hóa trang thành thiếu nữ, phủi đi cả đám bong bóng màu hồng quanh người. Đây là “skin” giới hạn của cô, nhưng dường như cũng không giúp cô gây ấn tượng tốt hơn với Vân Hoài.
Cô lại thở dài một tiếng. Đúng lúc này, anh trai cô bất chợt nhắn: [Em đang ở K420 sao?]
Đường Ti Ti yếu ớt đáp: [Vâng…]
Đường Chú: [Ở phía bắc K420, tọa độ 23.05 có một hang động vực thẳm. Trừ chỗ đó ra thì em đi đâu cũng được. Ờ với cả, nếu không muốn dọa bảo bối của em, thì tốt nhất đừng mặc váy mà rẽ vào nhà vệ sinh nam…]
Đường Ti Ti: “…”
Yên tâm! Người “đẳng cấp” luôn ngồi xuống giải quyết nhu cầu sinh lý!
-
Xác nhận cô gái kỳ quặc kia đã đi xa, Vân Hoài mới chui ra từ khe hở của mấy con tàu. Ở thế giới này, ngay cả một cô gái cũng cao hơn cậu, lại còn đủ nhạy để ngửi ra dị năng tinh thần của cậu. Xem ra cậu càng phải cẩn trọng mới có thể sinh tồn được giữa kẽ hở của những kẻ mạnh.
Cậu mím môi, trông có vẻ hơi không vui.
Cậu cũng không biết cơ thể này có còn lớn thêm được nữa không. Vân Hoài nghĩ chí ít phải tăng thêm mười phân, da cũng nên rám hơn một chút, cậu mới dễ hòa nhập vào môi trường nơi đây.
…Ít nhất sẽ không bị quét trúng chỉ vì vừa trắng vừa nhỏ.
Vân Hoài dốc sức thu lại hương vị của tinh thần dị năng, quanh quẩn vài vòng thì tìm thấy Hồ Lâm. Hắn ta đã nhận xong tiền công, đang tán gẫu với một chủ tàu bên cạnh.
“Tình hình nội bộ của tộc Ita ngày càng căng thẳng, nghe nói khu vực thứ ba sắp tách hẳn ra rồi.”
Vừa đưa cho Vân Hoài hai đồng Luge, hắn ta vừa kinh ngạc nói:
“Khu vực thứ ba của Ita chẳng phải lực lượng chiến đấu chính của họ sao, sao lại gây gổ đến mức này?”
Chủ tàu hạ giọng:
“Không phải vì ‘cái đó’ à.”
Hồ Lâm cũng hùa theo một cách bí ẩn:
“À à, ‘cái đó’ hả.”
“Đúng đúng, chính là ‘nó’. Mất ‘nó’ quá lâu, ngay cả người tộc Ita cũng dần nghi ngờ lịch sử của mình. Khu vực ba không còn tin ‘nó’ tồn tại nữa, nên mới xung đột dữ dội với khu vực một – nơi vẫn luôn tôn thờ đấng tối cao. Khu vực hai mấy năm nay chỉ lo giảng hòa ở giữa.”
Hồ Lâm thở dài:
“Hầy, mong họ đừng nổi điên mà gây chuyện sang đám dị tộc chúng ta…”
Nói đến đây hắn ta mới nhận ra bầu không khí kế bên bỗng yên ắng. Cúi đầu nhìn thì thấy Vân Hoài đang chớp mắt nhìn hai người họ nói chuyện úp úp mở mở.
Hồ Lâm lập tức vỗ đầu Vân Hoài với vẻ hiền hậu:
“Mấy chuyện của người lớn, trẻ con đừng lo. Dù tộc Ita có đánh sang đây, chúng ta vẫn còn lãnh chúa ở tiền tuyến.”
Vân Hoài lại lắc đầu:
“Không phải vậy đâu, thầy Hồ Lâm. Em chỉ muốn hỏi hôm nay có phải vẫn còn việc thay hộp năng lượng không?”
Nói rồi cậu ngượng ngùng bổ sung:
“Em hơi đói, nếu không còn việc khác, em muốn đi mua gì đó ăn.”
Hồ Lâm sững lại mấy giây rồi mới nói:
“Mày không cần xin phép tao. Mày muốn đi lúc nào cũng được. Cứ ăn xong rồi quay lại làm tiếp cũng không muộn. Tao đâu có khắt khe đến mức không cho đàn em đi ăn.”
Khuôn mặt hơi tái của Vân Hoài rốt cuộc cũng hé chút nét cười. Nhưng vừa phát giác chủ tàu đứng cạnh đang nhìn mình chăm chú, cậu lại vội cụp mắt, xoay người cám ơn Hồ Lâm rồi xách hộp dụng cụ rảo bước rời khỏi.