Toàn Tộc Sủng Ta Thành Quốc Vương

Chương 8

Nhìn theo bóng dáng cậu, Hồ Lâm lẩm bẩm:

“Nhóc con này điểm nào cũng tốt, chỉ là ngoan quá mức…”

Chủ tàu cũng thở dài:

“Thật tội nghiệp, trước đây cậu không cho nó ăn cơm à?”

Hồ Lâm nhảy dựng:

“Làm sao có chuyện đó! Anh nghĩ tôi nỡ ngược đãi nó sao? Nói hơi nặng lời với nó một câu, tôi còn tự chửi mình ‘đồ tồi’ nữa kìa!”

Chủ tàu gật gù:

“Cũng đúng… ai nỡ lòng nào làm tổn thương một bé con như vậy chứ. Nó chỉ cần cười với tôi một cái, tôi có bao nhiêu đồng vàng cũng móc hết ra cho nó.”

-

Vân Hoài cầm hai đồng Luge đến máy bán đồ ăn tự động. Cậu không đọc được mấy chữ trên đó, đành nấp một góc xem người khác thao tác trước, rồi mới rụt rè tiến lên.

Mấy hôm nay cậu vẫn toàn ăn lương khô dự trữ. Đây là lần đầu tiên cậu mua thử thức ăn ở thế giới này.

Sắc mặt cậu thoáng vẻ căng thẳng. Cậu giơ bàn tay đeo vòng liên kết chạm vào máy.

Lập tức, màn hình ánh sáng hiển thị một dòng thông báo âm thanh:

“Công dân K420 số 164632, mời bỏ tiền vào máy.”

Vân Hoài vội nhét hai đồng Luge vào khe. Màn hình mỉm cười hiển thị:

“Cảm ơn, xin vui lòng chờ.”

Chiếc máy bán tự động này được đặt ở một góc vắng của bến tàu, ít người ghé vì ai có chút tiền đều không muốn uống loại “cháo dinh dưỡng” vừa nhạt nhẽo vừa khó nuốt này.

Nhưng cậu chẳng có nhiều lựa chọn. Ngoài chuyện ăn uống, cậu còn phải dành dụm đủ tiền thuê nhà trong mười ngày tới để tiếp tục ổn định cuộc sống.

Cậu chăm chú nhìn máy vận hành. Rất nhanh, một gói thức ăn nhỏ rơi xuống từ khoang trên. Từ khi tỉnh lại trong thế giới này, Vân Hoài luôn thấy nhanh đói như kiểu đang tuổi ăn tuổi lớn, mà loại đồ ăn giá chỉ hai đồng này là cứu cánh không gì thích hợp hơn.

Chút năng lượng tinh thần vừa vô ý rò rỉ khi nãy trước mặt cô gái kỳ lạ khiến cậu mệt mỏi, căng thẳng. Lúc này thấy không có ai xung quanh, cậu mới dám gỡ mũ trùm, để lộ vầng trán trắng phau lấm tấm mồ hôi, trên chóp mũi còn dính chút vết dầu.

Lại thêm một ngày bình thường, cũng may là không có gì quá nguy hiểm.

Cậu đã dành dụm được mười lăm đồng tiền đồng. Ngày mai cố thêm nữa là đủ đóng tiền nhà.

Xa xa, một con tàu khổng lồ đang hạ cánh xuống bến, gió quạt từ cánh tàu thổi đến bên này đã giảm nhiều nên không làm tung áo cậu như trước.

Đường Ti Ti gặp lại Vân Hoài đúng lúc ấy.

Vốn đang thất thần đi lòng vòng khắp nơi, cô cũng chẳng còn tâm trí mở kênh livestream phiêu lưu gì nữa. Vừa liếc thấy bóng lưng quen thuộc, cô thoáng tưởng mình hoa mắt.

Đứng ngẩn người nhìn hai giây, Đường Ti Ti mới lẩm bẩm thật khẽ:

“…Ngay cả hồi ở quê, lúc mình và tên chó Đường Chú kia còn vật lộn dưới bùn, cũng chẳng mặc đồ thế này.”

Cô muốn làm gì đó cho cậu, dù chỉ khiến cậu vui lên một chút thôi cũng được. Nhưng Đường Ti Ti nhạy cảm nhận ra Vân Hoài không thích phô trương. Cậu bé này rất nhút nhát, cô đành cố nín thở để khỏi khiến cậu giật mình mà bỏ chạy.

“Chắc chắn là cậu ấy chưa từng ngắm kỹ vẻ đẹp của chính mình, nên mới thiếu tự tin thế. Nhưng lẽ nào lớn vậy rồi mà chưa bao giờ được nghe lời khen sao?”

Đường Ti Ti vừa lẩm bẩm vừa mở camera trên vòng liên kết cá nhân. Nghĩ một lúc, cô thấy khoảng cách hơi xa, e là không chụp được một phần ba nét đẹp trên gương mặt cậu.

Chợt nảy ra ý tưởng, cô dứt khoát rút từ sau lưng ra một thiết bị đen nhánh, chỉ cỡ lòng bàn tay.

“Thằng cha Đường Chú kia cũng có chút tác dụng, chí ít là giúp mình cầm được mẫu ‘mắt thám sát thông minh tầm xa siêu cấp’ do Viện Nghiên cứu Quân khí phát triển, chưa công bố ra ngoài. Món này vẫn chưa có mã số hay hệ thống định vị… nhưng thế cũng chẳng ảnh hưởng đến việc sử dụng!”

Lúc này, Đường Ti Ti chỉ có thể thấy lưng của Vân Hoài. Cô điều chỉnh góc máy, zoom không ngừng, và càng zoom gần, nhịp thở cô càng gấp gáp.