Cậu đang dùng cái miệng xinh xắn đó để nói gì vậy hả?
Vân Hoài hơi liếc mắt né sang, trông thấy rất rõ cậu đang cố tránh ống kính.
Đường Ti Ti chợt hiểu ra, lập tức xoay màn hình quang ra chỗ khác, nhắm vào đám người bốc mùi cá tanh đằng sau.
Bình luận: “…”
Ghê gớm thật!
Đường Ti Ti chặn đường Vân Hoài, cô thực sự chưa từng gặp một bé con nào như thế này. Ánh mắt cô đảo quanh người Vân Hoài hết vòng này sang vòng khác, giọng kinh ngạc: “Sao cậu lại nói mình không đẹp?”
… Vì cậu thấy vẻ ngoài của mình không phù hợp tiêu chuẩn mạnh mẽ vạm vỡ mà thế giới này ưa chuộng. Có lẽ việc cậu bị dòm ngó chỉ là do người ta hiếu kỳ.
Vân Hoài nhận thấy người lạ này có phần kỳ quặc, nhưng vì cô là khách đỗ ở tinh cảng, cậu đành ậm ừ đáp: “Người ta nói vậy.”
Đường Ti Ti chống nạnh, lớn tiếng: “Ai nói!”
Nghĩ tới những lời đồn đại thời tận thế, Vân Hoài nhỏ giọng: “… Những kẻ không thích tôi. Tôi còn việc phải làm, đi trước đây.”
Nói rồi, cậu nhân lúc Đường Ti Ti sơ ý, nhanh chóng luồn qua tà váy đẹp, còn cố không để dầu mỡ dính vào cô.
Đường Ti Ti ngây ra vài giây, rồi sực tỉnh, vội rảo bước đuổi theo: “Họ lừa cậu đấy! Cậu hoàn toàn không giống dân K420… À, tôi không giỏi ăn nói, nhưng cậu nhất định phải có nhận thức đúng đắn về gương mặt mình, này—”
Cô đưa tay chạm vào vai Vân Hoài, nhưng bản năng cảnh giác và sợ hãi từ thời mạt thế hằn sâu trong tiềm thức cậu liền trỗi dậy. Cậu mau chóng né người, quay đầu cao giọng: “Đừng chạm vào tôi.”
Đường Ti Ti đứng sững tại chỗ.
Rõ ràng cậu chàng kia còn thấp hơn cô, thế mà trong khoảnh khắc, Đường Ti Ti lại thấy lông gáy dựng ngược. Thậm chí tinh thần lực trong người cô như bùng lên đau nhói.
Cảm giác đau đớn ấy khiến cô lập tức rụt tay lại: “Cậu… cậu đừng sợ, tôi không phải người xấu đâu. Tôi chỉ chưa bao giờ gặp ai… ừm, cùng loài như cậu.”
Không khí bất chợt phảng phất một mùi hương ngọt dịu, như rượu hoa quả ủ trong băng tuyết. Chóp mũi Đường Ti Ti khẽ động, đồng tử cô đột nhiên co lại, sau đó cô lảo đảo nghiêng về phía Vân Hoài.
“Bé con, cậu… thơm thật đấy…”
Tim Vân Hoài nhảy thình thịch, cậu nhận ra do dao động cảm xúc, tinh thần dị năng của mình lỡ rò rỉ một chút ra ngoài.
Mặt cậu hơi tái đi, liếc nhanh xung quanh rồi chẳng nói thêm lời nào, nháy mắt đã lẻn vào một khe hở giữa những con tàu và biến mất.
Đường Ti Ti đứng lại với vẻ vẫn còn ngơ ngẩn. Nhưng vừa rời khỏi luồng hương kia, cô đã tỉnh táo lại. Buổi livestream cũng tự động tắt vì cô thoát sóng quá lâu. Đường Ti Ti vội vã tìm bóng dáng cậu trong dãy phi thuyền chất đầy quanh đó.
Chính khoảnh khắc vừa ngửi thấy hương thơm ngọt lịm ấy đã khiến cô dâng lên vô số cảm xúc lạ lẫm. Từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên Đường Ti Ti có một thứ tình thương mà chính cô cũng không thể diễn tả cho rõ.
Cô bắt đầu lo không biết cậu thợ sửa tàu nhỏ vừa gặp chớp nhoáng ấy có bị ai ức hϊếp không, nếu không sao lại sợ người khác đến thế. Nghĩ tới chuyện có thể cậu ấy đã ghét mình, tim cô bỗng nhói lên một nỗi buồn khó gọi tên.
Aaaa, chết tiệt! Sao trên K420 lại có một “báu vật” xinh đẹp như thế cơ chứ!
Đường Ti Ti mở vòng tay liên kết, phát hiện mục tin nhắn cá nhân đang bùng nổ. Mọi người chỉ trích cô lo nhìn “pudding nhỏ” mà mặc kệ sự sống chết của những người khác, nhưng cô chẳng còn tâm trí mà trả lời. Cô tìm một avatar quen thuộc rồi nhắn tin: [Anh ơi, em vừa ‘làm mẹ’ mà không đau đớn gì hết!]
Đối phương trả lời tức khắc: [?]
Đường Ti Ti lơ ngơ gõ tiếp: [Em đi du lịch ở K420, tình cờ gặp được một bé con. Cậu ấy trắng trẻo, thơm tho, mềm mại, lại đáng thương… Giờ em không muốn làm gì nữa, chỉ muốn nhào tới “liếʍ” thôi. Nhưng hình như em dọa cậu ấy sợ quá, nên cậu ấy chạy mất tiêu rồi…]
Đường Chú: [...]