“Nghe nói ở đây chôn vùi không ít cỗ máy chiến đấu từ thời Chiến Tranh Tinh Nguyên, mọi người có hứng thú không?!”
Bình luận trong luồng trực tiếp bắt đầu xuất hiện.
[Trận Chiến Rơi năm đó đánh đến trời long đất lở! Nghe nói có vô số chủng tộc bị xóa sổ luôn đấy!]
[Chiến trường cổ sao? Tôi là fan cuồng của xương cốt, ai thấy bộ xương nào đẹp nhớ đá tôi ra nhé, hí hí~]
[Cỗ máy chiến tranh à, tôi nhớ chỉ có tộc Ita mới có công nghệ này nhỉ... Nhưng mà dạo gần đây họ im hơi lặng tiếng nhiều năm rồi, đánh nhau với chúng ta mà cũng chẳng có tâm trạng nữa.]
[Có thể là do họ vẫn đang ôm nhau khóc thương cho “chuyện đó”, ai hiểu thì hiểu.]
[+1, nói ra sợ bị tộc Ita ám sát xuyên thiên hà, hi hi hi…]
Đôi tay Đường Ti Ti khua khoắng liên tục tương tác với màn hình quang học, trên khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích trước cuộc thám hiểm sắp tới. Đột nhiên, dòng bình luận đang cuộn trôi bỗng lặng đi trong vài giây. Cô còn tưởng mạng bị giật, liền ghé sát nhìn kỹ, nhưng ngay sau đó, trong một khung hình đầy những chủng tộc xấu xí muôn hình vạn trạng, cô lại phát hiện ra một khuôn mặt trắng trẻo.
Ngay lập tức, một dòng bình luận lướt qua thật nhanh, chứng minh tín hiệu vẫn đang hoạt động tốt.
[Hình như tôi vừa nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ…]
Đôi mắt của “thứ kỳ lạ” ấy ẩn trong bóng tối của chiếc mũ trùm đầu, chỉ lộ ra chóp mũi cao thẳng và một đoạn cằm trắng lạnh. Đường Ti Ti theo phản xạ phóng to màn hình quang học, cố gắng lắm mới nhìn rõ được hàng mi dưới dày đẹp của đối phương.
Nhưng người kia dường như rất cảnh giác, rất nhanh đã phát hiện mình bị theo dõi. Đôi môi cậu khẽ hé ra với vẻ kinh ngạc, qua hiệu ứng phóng to, hình ảnh rõ nét đến mức khiến người ta xúc động. Đường Ti Ti thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy mấy chiếc răng trắng như vỏ sò và một đoạn lưỡi đỏ mềm mại.
Giây kế tiếp, cậu thợ sửa tàu liền ngượng ngùng quay đầu, có vẻ đang tự ti về diện mạo của mình. Cậu lặng lẽ quấn chặt áo khoác, cúi đầu tiếp tục hì hục làm việc. Đến cả gấu áo xám xịt cũng toát lên dáng vẻ mộc mạc, hiền lành vô hại.
Đường Ti Ti: “…”
Chắc bị hoa mắt rồi chứ, má nó.
Bình luận: “…”
Chắc bị hoa mắt rồi chứ, má nó.
Như thể giữa một đám người hung tợn bỗng rơi xuống một “quả bom” nhỏ màu trắng tinh khôi, “rầm” một tiếng làm vỡ vụn thẩm mỹ quan của tất cả. Những chủng tộc ngoại lai ngày càng tiến hóa mạnh mẽ thật hiếm khi được thấy một vẻ ngoài tinh tế và mảnh mai đến thế. Vân Hoài đẹp đến mức đứng cạnh đám sinh vật lộn xộn kia trông như hai thế giới khác biệt.
Cô streamer Đường Ti Ti và hàng chục triệu khán giả khắp liên bang vào giây phút đó đều có chung tần số tinh thần, đồng loạt gào lên từ sâu thẳm linh hồn:
— Cứu tôi với! Đây là chiếc “pudding” nhỏ đáng yêu cỡ nào đây?!
-
Mặc dù Vân Hoài đã phản ứng rất nhanh, nhưng vẻ nổi bật của cậu giữa đám đông vẫn quá rõ ràng.
Ngay cả Đường Ti Ti cũng cao hơn cậu nửa cái đầu. Cô mặc một bộ quần váy đen kiểu Gothic, đôi mắt xanh lục dán chặt lên người Vân Hoài, như bị dẫn dụ mà chập chờn bước tới.
Vân Hoài giả vờ không thấy, nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay rồi định tìm chủ tàu để tính tiền.
Nhưng Đường Ti Ti còn nhanh hơn cậu nhiều. Chủ của con tàu vũ trụ màu hồng này có nước da lúa mạch nhạt, nên vệt ửng đỏ hai bên má không quá lộ rõ.
Cô chặn ngay trước mặt Vân Hoài, xung quanh đầu như rợp những bong bóng mộng mơ vô cùng kỳ ảo.
Vân Hoài: “…?”
Đường Ti Ti càng đến gần càng thấy mê mẩn, giọng cô mang chút trung tính: “Bé con, sao mà trông nhóc lại thế này?”
Vân Hoài đành hơi ngẩng đầu, nhưng cậu vẫn cẩn trọng che ánh mắt:
“… Xin lỗi, thưa quý khách, tôi biết ngoại hình của mình không được đẹp.”
Đường Ti Ti: “??”
Bình luận phía sau lưng cô: “???”