Thực ra cậu nhóc này không hay nói chuyện lắm, nhưng mỗi khi cậu mở miệng, Hồ Lâm đều không nhịn được mà quan tâm cậu nhiều hơn.
Như một hạt tuyết mềm lạnh lẽo, chỉ cần không chú ý một chút, dường như cậu sẽ tan biến mất.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc:
"Nơi này rất tốt, rất an toàn. Em không cần làm những công việc nguy hiểm hơn mà vẫn có thể tự nuôi sống bản thân."
Hồ Lâm, sau khi bị vẻ đẹp của cậu làm cho choáng váng một thoáng, liền bật cười lớn:
"Nghe cứ như thể mày đã từng làm công việc gì nguy hiểm lắm ấy. Hay là mày quên rồi? Ngài lãnh chúa đã nuôi tất cả trẻ mồ côi dị tộc đến khi trưởng thành. Theo tuổi của mày, trước mười tuổi là lãnh chúa cũ nuôi, sau khi ông ấy qua đời, lãnh chúa mới cũng nuôi mày thêm tám năm. Nếu không thì mày nghĩ sao mày lớn lên được trên hành tinh rác này?"
Vân Hoài lại nghe được thêm một mẩu thông tin mới từ Hồ Lâm. Để tránh bản thân bị lộ, cậu giữ nguyên biểu cảm thường ngày, khẽ cong môi cười nhẹ với thầy của mình.
Hồ Lâm lập tức đưa tay bịt miệng cậu lại, thấp giọng kêu lên:
"Trời ơi, coi như tao cầu xin mày, đừng cười nữa! Đằng sau có một tên biếи ŧɦái nhìn mày đến chảy cả nước miếng rồi kìa!"
Vân Hoài vội vàng thu lại biểu cảm, ánh mắt nghiêm túc đến mức đáng yêu.
Hồ Lâm nhanh chóng dẫn cậu tránh khỏi một đám ánh mắt đầy nguy hiểm, sau đó chỉ vào một con tàu nằm trong góc và bảo cậu thay hộp năng lượng cho nó.
Công việc này khá nhẹ nhàng, cũng rất nhanh chóng, mỗi lần làm xong sẽ nhận được hai đồng Luger. Với hai đồng này, cậu có thể ăn một bữa dinh dưỡng đầy đủ. Vân Hoài tranh thủ cơ hội, làm việc hết sức nghiêm túc.
Tại cảng vũ trụ bận rộn, những con tàu không ngừng cất cánh rồi hạ cánh, gió thổi mạnh đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
Hồ Lâm đứng bên kia trò chuyện và uống rượu với một chủ tàu nào đó, trong khi Vân Hoài lau mồ hôi nóng trên mũi, tập trung thay hộp năng lượng.
Công việc này tuy có chút nhàm chán, nhưng so với việc bị ném vào bầy tang thi thì vẫn tốt hơn nhiều. Vân Hoài rất dễ dàng tìm thấy niềm vui trong nó.
Vừa đặt xong dụng cụ xuống, một tiếng ầm ầm vang lên trên đầu.
Cùng với âm thanh yêu cầu hạ cánh, một trận gió lớn quét qua, làm quần áo của Vân Hoài phần phật tung bay.
Cậu phải nắm chặt lấy mũ trùm đầu rồi ngẩng lên, liền thấy một con tàu có lớp vỏ hiếm hoi màu hồng đang chao đảo hạ cánh xuống.
Những nhân viên chỉ huy bên dưới ai nấy đều căng thẳng. Mãi đến khi con tàu hạ cánh an toàn, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Hoài nhìn về phía đó lâu hơn một chút vì màu sắc nổi bật của nó trong một thế giới toàn đen, trắng, xám.
Cửa khoang từ phía trên bật mở, một thiếu nữ cao ráo với lớp trang điểm tinh tế nhảy xuống từ ghế lái. Một màn hình điện tử lơ lửng bên cạnh cô, trên đó hiện lên vô số ký tự và biểu tượng nhấp nháy liên tục.
Vân Hoài không hiểu loại chữ viết kỳ lạ này, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khả năng giao tiếp của cậu. Cậu có thể nghe, có thể nói, chỉ là không thể đọc viết.
“Thành ra một tên mù chữ ở thế giới tương lai rồi.” Cậu vò rối mái tóc ngắn của mình, cảm thấy có chút đau đầu.
Nhiều người đến đây với mục đích kiếm lời từ phế liệu tái chế, nên chẳng ai quan tâm đến cô gái trẻ này - vừa nhìn đã biết là một kẻ đi du lịch mạo hiểm. Không ít người tinh ý nhận ra quyền hạn con tàu của cô rất cao, đoán chừng là tiểu thư của một hành tinh cấp cao nào đó, vì vậy cũng chẳng ai dám đến gây sự.
“Đến nơi rồi! Một trong những chiến trường cổ của Trận Chiến Rơi cách đây bốn trăm năm! Viên ngọc lục bảo ngày nào, giờ đây đã suy tàn thành hành tinh rác cơ giới - K420!”
Giọng nói thanh thoát và trung tính vang lên bên tai Vân Hoài.