“You are… Dashabi… Da…sha…bi…”
”……”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài chưa đến một giây, phía dưới đã cười vang.
“HAHAHAHAHA!!!”
Cả đám học sinh cười sặc sụa, có người thậm chí cười đến mức gục xuống bàn.
“Ngư ca, đỉnh thật! Lại có thêm một cách chọc tức Lưu chủ nhiệm!”
“Không hổ là Ngư ca, không chọc thầy là không chịu được mà!”
“Bạn học Chiêu em cũng không dám, HAHAHAHA!!”
“CHIÊM NGƯ!!”
Chiêm Ngư vốn đã đoán trước tình huống này, nhanh chóng che tai lại, nhưng vẫn bị tiếng hét chấn đến mức ong ong cả đầu.
“Cậu đứng sang bên kia! Đứng đó cho đến khi tan học!!” Chủ nhiệm giáo dục chỉ vào phía sau cột cờ, giận đến mức tóc gần như dựng đứng. “Kiểm điểm thì khỏi cần viết nữa, một lát tôi sẽ trực tiếp liên hệ với phụ huynh của cậu!”
Chiêm Ngư ngậm viên kẹo trong miệng, thong thả đứng sang bên vệ. Đứng đối diện với toàn thể giáo viên và học sinh, cậu thầm nghĩ:
Thật là phiền phức mà!
“Chủ nhiệm, thầy bớt giận, sau mình còn nhiều tiết mục nữa mà…” Một thành viên hội học sinh vội vàng lên tiếng xoa dịu cơn giận của thầy chủ nhiệm, tránh để ông ta bùng nổ ngay tại chỗ.
Thầy chủ nhiệm hít sâu một hơi, đưa tay lên vuốt tóc theo phản xạ, nhưng rồi nhận ra đầu mình chẳng còn có sợi tóc nào để mà vuốt. Ông ta cắn răng kiềm chế cơn giận, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Ông chỉnh lại micro, cố nặn ra một nụ cười:
“Bên cạnh những học sinh lười nhác, không chịu học hành, cũng có những tấm gương xuất sắc, luôn cố gắng vươn lên. Hôm nay, chúng ta vinh danh một học sinh vô cùng ưu tú, người đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi Toán và Vật lý cấp quốc gia, giành về hai huy chương vàng. Đây cũng là tấm huy chương vàng thứ năm của em ấy trong năm học này! Hãy cùng nhiệt liệt chào đón bạn Phó Vân Thanh lớp 11-3!”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Thầy chủ nhiệm vừa vỗ tay vừa liếc sang Chiêm Ngư, không quên hung hăng trừng mắt một cái:
“Cậu nhìn mà học hỏi đây này!”
Chiêm Ngư chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, như kiểu thực sự đang chăm chú học tập tấm gương sáng chói kia.
Khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, một nam sinh mặc đồng phục trường bước lên sân khấu. Cậu cao gầy, dáng người thẳng tắp, còn cao hơn Chiêm Ngư nửa cái đầu.
Có lẽ vì vóc dáng quá cao nên anh quần đồng phục hơi ngắn, để lộ phần cổ chân trắng trẻo. Áo sơ mi bên trong cài kín đến tận cổ, sạch sẽ không một vết nhăn. Khi anh đi ngang qua Chiêm Ngư còn ngửi thầy mùi bồ kết thoang thoảng.