Phó Vân Thanh đứng giữa sân khấu, thẳng lưng. Trong tay cầm bài phát biểu thẳng tắp, không một nếp gấp.
Cậu ta cúi chào thầy chủ nhiệm, sau đó chào tất cả giáo viên và học sinh phía dưới. Từng cử chỉ đều chuẩn mực như thể có thể viết vào sách làm mẫu cho học sinh toàn trường.
Chiêm Ngư thoáng nhìn cậu, cảm thấy hơi quen. Đúng rồi, người này là bạn cùng lớp với cậu, suốt năm qua luôn đứng nhất khối, liên tục nhận giải thưởng, được thầy cô yêu quý. Nhưng… cũng chỉ dừng lại ở đó. Cùng lớp hơn một năm, vậy mà hai người họ còn chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.
Đến giờ Chiêm Ngư mới có chút thay đổi ấn tượng về Phó Vân Thanh— anh hơi biếи ŧɦái.
Giữa cái nắng 36, 37 độ của Dương Thành mà anh vẫn cài khuy đến tận nút cao nhất, có ai bình thường mà làm thế đâu?
Ở hàng ghế phía trước, hai nữ sinh đang che miệng thì thầm:
“Thật ra Phó học bá trông cũng khá đẹp trai, cậu có thấy không? Nhìn từ góc độ này ấy.”
“Lần trước không phải cậu nói rồi sao? Phó học bá chính là một tên ‘soái ca ẩn mình’!”
“Mọi người trật tự, nghiêm túc lắng nghe!” Thầy chủ nhiệm gõ nhẹ vào micro, nhắc nhở đám học sinh đang mất tập trung. “Cảm nghĩ của một người đoạt huy chương vàng là bài học mà tất cả các em nên học hỏi. Mỗi người các em hãy lấy bạn học Phó làm tấm gương để nỗ lực mỗi ngày!”
Toàn trường lập tức im lặng.
Thầy chủ nhiệm ra hiệu bắt đầu.
Phó Vân Thanh nhẹ giọng mở đầu:
“Kính thưa thầy cô, các bạn học thân mến, chào buổi sáng. Hôm nay em rất vinh hạnh…”
Lời mở đầu tiêu chuẩn của một học sinh gương mẫu, giọng điệu đầy tôn kính và lịch sự.
Cậu ta cầm tờ diễn thuyết bản thảo trong tay, giọng nói chậm rãi, rõ ràng. Dù đang đứng trước toàn trường mà vẫn không thấy chút căng thẳng lo lắng nào.
Từ việc cảm ơn thầy cô và bạn bè, đến những bài học rút ra từ cuộc thi, rồi triển vọng tương lai… Bài phát biểu vô cùng quy phạm, mẫu mực đến mức có thể đưa vào sách giáo khoa làm ví dụ.
Chủ nhiệm giáo dục đứng bên cạnh, mặt mày rạng rỡ, liên tục gật đầu hài lòng.
Ngược lại, Chiêm Ngư nghe chưa được mấy câu đã bắt đầu buồn ngủ. Đầu óc cậu hỗn loạn, mí mắt nặng trĩu. Hậu quả của một đêm ác mộng tối qua giờ đây phát huy trọn vẹn dưới sự thôi miên của bài phát biểu đầy tính học thuật này.
Bỗng nhiên—
“Loảng xoảng—Ong—”
Một âm thanh bén nhọn đột ngột vang lên, chấn động cả hội trường.