Pháo Hôi Thức Tỉnh, Bẻ Cong Thiếu Gia Thật

Chương 9: Lên bục nhận giải

“Cậu nhìn xem mình rồi xem người ta kìa, xem mà không biết ngại hả!” Thầy chủ nhiệm nói xong lại vò đầu bạch kim của cậu, “Này, này, tóc cậu nhuộm từ lúc nào thế này!”

Chiêm Ngư duỗi tay, chỉnh tóc lại cho gọn gàng, “Xin lỗi thầy, đêm qua em đã gánh vác quá nhiều trách nhiệm trên vai, một đêm bạc đầu cũng là chuyện bình thường mà thầy!”

“Cậu giỏi thật đấy!” Thầy chủ nhiệm tức đến mức muốn chửi thề, “Tan học cậu cắt trụi đi cho tôi!”

Chiêm Ngư cười tủm tỉm, “Em nói thật đấy, bác sĩ cũng bảo thế mà, tí nữa em mang giấy khám đến cho thầy xem.”

Chủ nhiệm giáo dục khoanh tay, lạnh lùng nhìn Chiêm Ngư, rồi chỉ vào chiếc áo thun mà cậu đang mặc. Trên đó có in hình đầu lâu kèm theo một dòng chữ tiếng Anh.

“Mỗi ngày chỉ biết gây chuyện, không lo học hành. Đến cả dòng chữ trên áo mình mặc có nghĩa gì cũng không biết!” Ông ta nghiêm khắc quở trách.

Chiêm Ngư theo hướng ngón tay của thầy mà cúi xuống nhìn dòng chữ trên áo. Sau một lúc, cậu ngẩng lên, vẻ mặt vô tội nói:

“Lưu chủ nhiệm, em biết rồi mà.”

Thầy chủ nhiệm vẫn đang bực tức, giọng điệu đầy mỉa mai:

“Vậy thì bạn học Chiêu nói thầy nghe thử xem, từ này nghĩa là gì?”

Chiêm Ngư chậc một tiếng, lắc đầu:

“Bạn học Chiêu không dám nói.”

“Ồ? Cậu mà cũng có chuyện không dám nói à?” Thầy Chủ nhiệm cười lạnh. “Nói đi, tôi cũng tò mò xem rốt cuộc có chuyện gì mà cậu không dám nói.”

Chiêm Ngư im lặng một lúc, thấy thầy vẫn kiên quyết chờ câu trả lời, đành bất đắc dĩ kéo vạt áo giáo phục ra, che bớt dòng chữ trên áo thun.

“Lưu chủ nhiệm, hay là thầy thử xem trước đi, rồi xem thử em có nên nói không?”

“Hừ!” Chủ nhiệm giáo dục khoanh tay, cảm thấy mình vừa bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đến khi dòng chữ trên áo thun hoàn toàn lộ ra, ông ta nhíu mày. Trong đầu thầm nghĩ: Từ này sao trông quen mà lạ thế nhỉ?

Ở phía dưới, một vài học sinh nhìn thấy rõ dòng chữ, lập tức bật cười, nhưng sợ uy nghiêm của chủ nhiệm nên phải cố nhịn, tiếng cười vang lên thành những tràng khúc khích nén lại.

Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy bị học sinh coi thường, càng bực tức hơn.

Lúc này, một học sinh đứng cạnh khẽ nhắc nhở:

“Khụ khụ… Chủ nhiệm, hay là thầy thử đánh vần nó ra?” Giọng điệu nén cười nhưng khoé miệng thì cứ giật giật.

Chủ nhiệm giáo dục hừ một tiếng, nhìn lại dòng chữ, rồi nghiêm túc đánh vần từng chữ: