Vừa dứt lời, cả trường đồng loạt vỗ tay, có người còn huýt sáo trêu chọc, người ngoài nhìn vô không biết gì còn tưởng cậu là học sinh danh giá lên nhận thưởng thật ấy chứ chẳng đùa.
“Mấy cái cậu đằng kia, cười gì mà cười, các cậu có giỏi thì đứng lên đây mà cười, khâu mồm vào hết cho tôi!”
Nhiều học sinh cùng nhìn xuống chỗ mấy cậu kia, có người còn nhỏ giọng nhắc nhở, “Ngư ca, cứ bình thường thôi!”
Chiêm Ngư uể oải bước ra khỏi hàng ngũ, mở bản kiểm điểm ra, trông rất này nõ, “Chắc không được rồi, nãy Lão Lưu có đưa tờ rác này bảo lên đọc, chắc thôi!”
Lão sư Trần là thầy chủ nhiệm của lớp 3 khối 2, cũng là giáo viên dạy toán, ngày thường cũng rất dễ mến tốt bụng, nên cũng được ưu ái gọi là lão sư Trần.
Cậu thong thả một cách lười biếng, từng bước từng bước lên lễ đài, dọc đường nhiều nhóm học sinh còn tụm năm tụm bảy chỉ chỏ vào cậu.
“Đi nhanh cái chân lên, cả trường đang đợi cậu đây này!” Thầy vừa cầm micro thấy cậu thế thì sốt ruột thúc giục.
Chiêm Ngư nghe thế xong cũng ra hiệu là mình biết rồi, cũng nhanh được hơn một tí, cũng không đáng kể lắm.
“Chiêm Ngư đánh ai đấy?” Có học sinh tò mò chuyện này.
Có học sinh cũng đáp lại, “Hình như là giáo viên trường bên. Nghe nói là mấy người này chặn đánh, nhưng chặn nhầm người, còn đánh người ta nhập viện, lúc đấy xôm lắm, lúc sau còn bị tống vào đồn nữa cơ!”
“Thế bên kia thế nào rồi, không thấy kiện tụng gì nhể, đánh đến nhập viện rồi mà bố mẹ chẳng thấy gì ?”
“Cái này thì chịu, mà chắc Chiêm gia lại lấy tiền đè người rồi!”
Học sinh bên dưới tán chuyện sôi nổi, nhưng vẫn biết ý, nói nhỏ nhất có thể, sợ thầy cô nghe được thì mệt.
Chiêm Ngư cuối cùng cũng lên được lễ đài, thong thả nhấc chân đứng lên bệ phát biểu, đứng cùng thầy chủ nhiệm cậu còn cao hơn ông hẳn một cái đầu.
“Cậu tưởng chân cậu dài mà tinh tướng sao, có bậc thang đấy mà còn không thèm đi!” Thầy chủ nhiệm nhăn mày chặt, “Chỉnh lại quần áo đi, ai lại mặc quần áo đồng phục mà thế này hả!”
Học sinh đứng dưới sân trường khe khẽ cười,
Đứng ngay trước cái bệ này là mấy học sinh lớp chọn, mặc mày nghiêm túc, quần áo đúng quy củ, đến kiểu tóc nhìn cũng y chang nhau, không phải tự dưng mà người ta lại là học sinh cưng của thầy.
Chiêm Ngư với đám người đứng đối diện mình như ở hai thế giới khác vậy, áo kéo khoá thì không kéo, tóc thì nhuộm trắng, đứng dưới ánh mặt trời thì càng long lanh hơn.