Không Qua Cửa Thì Sẽ Chết [Vô Hạn Lưu]

Chương 5

"Vậy cô vào đây bằng cách nào?" Sở Tử Hàn ngạc nhiên hỏi.

"Tôi, tuy rằng tôi nghĩ nó là giả, nhưng tôi cũng lén làm một ít bài tập!" Đỗ Vi lè lưỡi.

Có hai người dẫn đầu, ngày càng có thêm nhiều người bắt đầu giới thiệu.

"Tôi tên Hoàng Hiểu Thiên...là cảnh sát.Trước khi vào đây, tôi đang trực ca đêm. Cho dù có là tận thế thì cảnh sát nhân dân cũng không thể ngừng làm việc."

"Tôi tên Diệp Văn Vũ.", một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi lên tiếng, anh rất đẹp trai, giọng nói tuy không lớn nhưng lại có thể thu hút sự chú ý của mọi người. "Trước kia tôi từng là người lập kế hoạch cho trò chơi. Tôi cảm thấy phó bản này có thể là sản phẩm của một loại công nghệ đen nào đó. Giống như cột sáng trước đây, nó không ở trình độ khoa học kỹ thuật mà chúng ta hiện có thể đạt được."

"Sản phẩm của công nghệ đen?" Một người đàn ông năm mươi tuổi cau mày, khó hiểu hỏi: "Có nghĩa là gì? Chẵng lẽ chúng ta đã bị người ngoài hành tinh bắt rồi á? Trong hai mươi ngày tới người ngoài hành tinh sẽ đáp xuống trái đất sao?"

"Tôi cũng đồng ý với cách nói của ông đây." Sở Tử Hàn cười khẽ, dáng vẻ nói chuyện rất chi là gợi đòn: "Tôi đoán chúng ta đã được lựa chọn và gửi đến một thế giới khác. Mọi người chắc là đã nhìn thấy cột sáng của riêng mình rồi đúng không? Có lẽ điều này có thể giúp chúng ta may mắn sống sót qua ngày tận thế chăng? Đừng nhìn tôi như thế chứ. Tôi có được những kinh nghiệm này đều là từ tiểu thuyết trên mạng hết đấy."

"Những thứ rác rưởi nhàm chán đó, đọc chúng chỉ khiến người ta trở nên ngu ngốc giống cậu mà thôi." Một người phụ nữ đeo kính nói. Cô ta ăn mặc như một tinh anh, vừa nhìn liền biết là nhân viên văn phòng trong ngành tài chính. "Tôi tên Mã Lan, làm việc tại một công ty chứng khoán. Tôi không quan tâm ngày tận thế là gì, tôi còn mấy chục triệu cái hợp đồng cần phải đàm phán! Tôi còn chẳng thèm sợ ngày tận thế nữa mà, thế tại sao tôi lại ở đây!"

Vậy có lẽ cô ấy là người dũng cảm, Sở Tử Hàn thầm nghĩ. Sau khi nghe xong mọi người giới thiệu, cậu đã hiểu sơ qua về quy tắc tuyển chọn những người chơi được gọi là may mắn này.

Những người dũng cảm và thông minh là thể loại được người phía sau màn yêu thích nhất.

"Chị ơi." Sở Tử Hàn nháy mắt với cô ấy: "Chị đang nổi nóng với ai vậy! Bình tĩnh chút nào! Mọi người, nếu nói chúng ta sắp vào phó bản, vậy chắc chắn phải có NPC chứ, đúng không?"

Những người khác nhìn nhau, đều cảm thấy Sở Tử Hàn là một kẻ tâm thần.

Chỉ riêng tận thế và trải nghiệm phó bản thôi cũng đủ khiến người ta choáng váng rồi. Thế mà cậu lại vẫn còn tâm trí để nói về NPC gì đó. Thực sự nghĩ rằng mình đang chơi trò chơi sao!

Hơn nữa trong lòng mọi người đều biết rõ tên cậu là giả, điều này khiến ấn tượng của bọn họ về cậu càng tệ hơn.

Diệp Văn Vũ liếc nhìn Hoàng Hiểu Thiên bên cạnh, cảm thấy anh ta chính là người bình thường nhất lúc này.

"Cảnh sát Hoàng, anh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Hoàng Hiểu Thiên cũng có ấn tượng rất tốt với Diệp Văn Vũ, anh ta cười nói: "Tôi không biết. Nếu đúng như lời cậu nói, chúng ta bị ngành công nghệ đen đưa đến đây thì tôi cũng không thể làm gì được. Nhưng đây có thể coi là giam giữ trái phép. Sau khi ra ngoài, chúng ta có thể gửi đơn kiện..."