Không Qua Cửa Thì Sẽ Chết [Vô Hạn Lưu]

Chương 6

Hoàng Tiểu Thiên tự cười chính mình, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: "Nhưng có lẽ chúng ta không thể thoát ra khỏi đây được, vậy thì không bằng nghĩ cách làm sao đạt được mục tiêu của phó bản đi! Cậu cũng là tìm ra Người sói, đúng không?"

"Dĩ nhiên." Diệp Văn Vũ gật đầu, sờ sờ cằm: "Tôi thấy phó bản này khá giống một trò chơi luận bàn."

"Này này này hai người kia, làm ơn có thể đừng đứng đó to nhỏ với nhau nữa không!" Sở Tử Hàn hơi không vui nhìn bọn họ, hừ một tiếng: "Các anh như vậy có phải đang lén chúng tôi âm mưu gì không?"

Hoàng Hiểu Thiên bị nghĩ oan lập tức không vui: "Cậu nói nhảm gì vậy! Chúng tôi chỉ đang thảo luận điều kiện vượt phó bản thôi!"

Khi anh ta lớn tiếng nói, từ phía sau chợt truyền đến tiếng cửa mở kẽo kẹt.

Mười hai người lập tức quay lại và thấy cánh cửa phía sau bị đẩy ra. Một người đàn ông mặc áo tuxedo xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đối phương là một người nước ngoài tóc vàng, mắt xanh, đeo một đôi găng tay trắng, trông rất giống những người quản gia cẩn thận trong các bộ phim truyền hình nước Anh.

"Các vị khách thân mến, chào mừng đến với lâu đài cổ của Bá tước Dracula. Tôi là quản gia ở đây, các vị có thể hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào." Người quản gia mỉm cười nhẹ, tiếng Trung của ông ta thậm chí còn lưu loát hơn cả bọn họ.

Mười hai người đều nhìn quản gia với vẻ mặt có phần khó coi. Bá tước Dracula, cái tên này gợi cho mọi người nhớ đến một số thứ không tốt cho lắm.

Đỗ Vi ngồi cạnh Sở Đại Cường, lập tức nghe thấy chàng trai ngang ngược này hạ giọng nói vào tai mình: "Em gái nhỏ, em biết không, bá tước Dracula là một ma cà rồng rất nổi tiếng. Theo anh thấy, chúng ta đã đi đến một thế giới khác, lát nữa bọn họ sẽ ăn thịt hết tất cả chúng ta."

Đỗ Vi quả nhiên bị Sở Tử Hàn dọa sợ, sắc mặt cô ấy tái nhợt, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Đại Cường.

Diệp Văn Vũ nhíu mày nhìn Sở Tử Hàn, người này thật sự rất đáng ghét. Trong trường hợp không biết tình huống cụ thể mà đã khiến mọi người hoang mang sợ hãi. Người này rốt cuộc có ý đồ gì?

"Quản gia, xin hỏi chúng tôi đang ở đâu vậy?" Diệp Văn Vũ thử hỏi.

"Trong lâu đài cổ của bá tước Dracula." Sở Tử Hàn và quản gia đồng thời mở miệng. Sở Tử Hàn thậm chí còn khinh thường nói thêm: "Ngay từ đầu rồi ông ta đã nói rồi, anh còn hỏi làm gì? Trí nhớ kém đến vậy sao?"

Một gã đầu hói đập bàn rồi nhìn Sở Tử Hàn: "Sao mày nói nhiều thế? Lải nha lải nhải, có thấy phiền hay không?"

Sở Tử Hàn chậc lưỡi, cười lạnh nói: "Tôi chỉ là không thích lãng phí thời gian vào những câu hỏi ngu ngốc như vậy thôi. Ai biết được câu hỏi mà NPC này trả lời có quy định số lượng hay không!"

"Đừng để ý tới cậu ta." Hoàng Hiểu Thiên kéo tay áo Diệp Văn Vũ: "Những người như vậy chỉ là đang tìm kiếm cảm giác tồn tại mà thôi."

“Người chơi này.” Quản gia quay sang Sở Sở Tử Hàn: “Chỉ cần là cần đề tôi biết thì tôi đều có thể trả lời.”