Sắc trời dần tối, trống chiều thúc giục dòng người.
Trong phường, khói bếp nghi ngút bốc lên, ánh đèn lập lòe chiếu rọi.
Khung cảnh người người nôn nóng trở về nhà sau một ngày bận rộn càng làm nổi bật lên kẻ đang lề mề dưới góc tường.
Đồ Trường Man che mặt đi qua đi lại vài vòng trước cửa sân quen thuộc, gã bị trống chiều giục đến mức sắp đổ mồ hôi rồi nhưng vẫn chưa quyết định được có nên vào hay không.
Gã lại bí rồi!
Manh mối của vụ án rõ ràng là đã tăng lên, nhưng gã lại như con ruồi không đầu - có bắt thế nào cũng không bắt được trọng điểm. Tuy Thập Tam lang đã nhớ mặt gã rồi nhưng nếu còn không phá được án, lập được công thì tiền đồ tương lai còn cái rắm!
Với tính cách của gã, đương nhiên là kẻ nào làm gã bí, gã sẽ tìm đến kẻ đó tính sổ. Chẳng phải bây giờ đang đến tìm Thôi lang hay sao...
Nhưng Thôi lang này vừa thông minh vừa ma quái, nói cái gì là ứng cái đó, đã giúp gã khai sáng rất nhiều, nhưng gã bắt buộc phải kể hết không được giấu giếm chuyện gì với y.
Chi tiết vụ án của quan phủ há có thể nói với người ngoài? Lỡ như có người báo lên cấp trên thì gã khó mà gánh vác nổi!
Nhưng mà đôi chân này lại tự có suy nghĩ của mình, cản cũng cản không được.
Tính ra thì hôm nay lúc Thôi lang đi chỉnh trang cho Phong nương tử, Thập Tam lang cũng có mặt, chẳng qua là không lộ diện mà thôi. Sau đó, ngài ấy cũng không hỏi chuyện của Thôi lang mà chỉ tốt bụng nhắc nhở rằng gã bị đánh úp, để gã đi cứu Thôi lang...
Tuy tên sát thủ bịt mặt đó không khai ra nhưng cũng đã vô cùng rõ ràng rồi - đám Tả Kiêu Vệ luôn sống chết muốn đối đầu với Nội Vệ bọn gã cũng đang dòm ngó Thôi lang!
Hay thật, đối thủ đang nhăm nhe người của mình mà Thập Tam lang lại chẳng hề bày tỏ thái độ gì... Có phải nên tạo ít cơ hội hay không?
Nói không chừng Thập Tam lang cũng cảm thấy Thôi lang thú vị, cũng có chút ưng y nhưng lại chưa quen thuộc nên muốn quan sát thêm thì sao?
Nói không chừng Thập Tam lang cũng đang quan sát gã, xem gã có thể làm được việc hay không, có lĩnh hội được tấm lòng của cấp trên hay không?
Một khi đã nghĩ theo chiều hướng này, suy nghĩ của gã lập tức như bị tám con ngựa kéo đi, kéo thế nào cũng không dừng lại được.
Tiếng trống chiều bên ngoài lại thúc giục thật khiến người ta phiền lòng…
Thôi vậy, mặc kệ đi, cứ làm quách cho rồi!
Gã hạ quyết tâm, không gõ cửa mà âm thầm trèo tường vào sân: "Khụ khụ, thật sự ồn chết mất thôi, đâu đâu cũng ồn ào, không còn chỗ nào cho ta sắp xếp lại suy nghĩ nữa. Căn nhà yên tĩnh như thế, chắc là không có người, vừa hay để ta xem lại tình tiết vụ án!"
Gã vừa lớn giọng gào, vừa nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Thôi lang ngươi hãy biết điều một chút, đừng có cất giọng nói chuyện đấy biết chưa!
Chỉ cần hai người không gặp mặt, không đáp lời cũng như nói chuyện với nhau thì cho dù gã có nói ra chi tiết đến mấy thì cũng chỉ là ngồi sắp xếp lại vụ án một mình.
Lỡ có bị nghe thấy thì cũng không liên quan đến gã, cùng lắm cũng chỉ bị xử tội sơ suất thôi.
Thôi Hoàn trong phòng: "..."
Đồ Trường Man rất hài lòng, Thôi lang quả đúng là người thấu đáo!
Gã ngay lập tức lẩm bẩm nói thầm "một mình", nói từ Chước nương tử cho đến Phong nương tử.