Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 11.1: Kẻ nào đang dòm ngó Thôi lang

"Ra rồi, ra rồi! Quỷ Kiến Sầu ra rồi!"

"Tiểu lang quân kia đâu rồi? Đã bị dọa đến khóc chưa?"

"Đã khóc lóc sướt mướt đòi chuyển nhà chưa?"

"Hình như chưa..."

"Ầy... Cái tên nam nhân không có tiền đồ này, chắc chắn đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi! Ban nãy ta lén nhìn một chút thì thấy Thôi lang quân còn đang ngồi uống trà yên ổn trong kia kìa!"

"Ôi mẹ ơi... Thập Tam lang không được rồi!"

"Chậc chậc, ta thấy Thập Tam lang quá được luôn ấy chứ, hắn biết mình nên nhìn đi đâu..."

"Thôi lang quân này cũng ghê gớm đấy..."

Hàng xóm láng giềng tức đến mức đấm ngực giậm chân, hận rèn sắt không thành thép mà nhỏ giọng phê bình Thập Tam lang. Đến khi họ nhìn lại, thấy người đối diện mình cũng vô dụng chẳng khác gì thì chỉ có thể thở dài thườn thượt, an ủi lẫn nhau.

Người Trường An chúng ta đều sĩ diện, việc đuổi người như thế này cũng phải chú trọng tiên lễ hậu binh* chứ? Hôm nay chắc chắn chỉ mới là món khai vị thôi, nếu y thật sự rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Quỷ Kiến Sầu nhất định sẽ không tha cho y đâu!

*Tiên lễ hậu binh: Trước thì dùng lễ nghĩa, sau mới dùng tới quân đội.

Chúng ta đã bàn bạc rằng sẽ cùng nhau cô lập tiểu lang quân này, không ai nói chuyện với y hết hết, xem y có khó chịu không! Sau này cũng sẽ chẳng có ai ghé thăm cái sân viện này nữa, cũng chỉ có ăn mày mới bén mảng tới thôi! Hứ!

Chạng vạng, vào lúc không còn ai cả, nhóc ăn mày Tang Thất bước vào sân. Nó vừa bước vào đã nhìn không nỗi khung cảnh trước mắt, bèn hùng hổ tiến đến:

"Chẳng phải đã nói là thuê ta đến quét sân sao? Tiền thuê cũng đã nhận luôn rồi, lang quân cớ sao còn tự mình làm nữa? Thật sự chưa thấy ai trả tiền lại không cho làm việc như thế này!"

Thiếu niên lang khoảng mười một mười hai tuổi với đôi mắt nó tròn xoe, sạch sẽ lại lanh lợi. Cho dù không chú trọng đến việc ăn mặc nhưng năng lượng sôi nổi và tràn đầy sức sống mà nó tỏa ra lại rất được người khác yêu thích.

Nhóc ăn mày chạy đến bên cạnh Thôi Hoàn: "Ta nói cho huynh biết, về chuyện huynh đang điều tra kia, Vũ Thập Tam Lang và tên Trung Lang tướng họ Lý của Tả Kiêu Vệ cũng đã tra ra được phường Bình Khang, hiện đang tìm một tên thương nhân với loại giấy nào đó…"

"Còn vị Phong nương tử kia… quả thật là một kẻ đáng thương. Nàng từ nhỏ đã bị cha bóc lột đem đi bán không biết bao nhiêu lần. Vài ngày trước, không biết nàng bị làm sao lại đột nhiên đem hết mấy món đồ mà mình trân quý đi ban phát chứ nhất quyết không cho cha ruột, cũng chẳng cho phu quân, bảo là muốn tìm người có duyên thật sự yêu thích chúng..."

Thôi Hoàn nhìn nó: "Ai bảo nhóc đi điều tra vậy?"

Tang Thất - đang đắc ý muốn giành công - lập khắc đóng băng, con ngươi nó khẽ run lên hoảng hốt, nhưng vẫn lý lẽ hùng hồn nói:

"Huynh chỉ bảo ta giúp huynh làm việc trong ngày hôm đó thôi. Nhưng mà huynh đưa nhiều tiền như thế thì thực sự không đáng, vậy nên ta mới nghe ngóng nhiều thêm chút..."

Ngay khi nhìn thấy Thôi Hoàn xoay người, Tang Thất lập tức che lại gương mặt đỏ bừng: "Ta sai rồi được chưa! Huynh lần nào cũng thế, kiếm tiền dưới cái nhìn khinh thường của người khác dễ lắm à, vậy mà vẫn ban phát cho được. Người ta cũng áy náy lắm đó!"

Sắc mặt Thôi Hoàn nghiêm nghị: "Ta đã dặn nhóc không được làm chuyện dư thừa."

Tang Thất ủ rũ cúi đầu: "Ta nhớ rồi, huynh đừng giận nữa mà."

Trông thấy sắc mặt Thôi Hoàn không hề giãn ra, nó lập tức muốn nỗ lực thể hiện bản thân, bèn ngồi xổm dưới chân tường nhổ cỏ, nhổ được vài cọng thì chợt thấy sai sai: "Đây... là cái gì?"

Thôi Hoàn mím môi: "Trúc ta trồng."

Tang Thất: "..."

"Huynh giận thì cứ giận đi, nhưng mà có thể đừng gieo họa cho cây cỏ không?"

Thôi Hoàn mím môi chặt hơn.

"... Thôi vậy, huynh muốn trồng thì trồng đi."

Tang Thất đem cây trúc héo ấy nhét trở về, trong lòng đang tính xem chúng sẽ chết sau mấy ngày để nó âm thầm lựa thời gian đến đổi cây khác mà không bị Thôi Hoàn phát hiện.