Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 10.3: Ngươi rất quan trọng với ta

Cho dù lúc nãy bị truy sát trong ngõ hẻm cũng không có cảm giác áp bức như lúc này.

Khoảng cách quá gần, ánh mắt quá mức sắt bén, còn có hơi thở quấn quít đan xen.

Mùi hương xa lạ của nam nhân - nguy hiểm lại mạnh mẽ - khiến Thôi Hoàn như được bao phủ bởi ánh dương, lại như bị áp sát bởi bóng tối. Cuối cùng, nó cuốn lấy y, giống như hai chiếc bóng rơi trên mặt đất - quấn quýt lấy nhau.

Thôi Hoàn ngửa đầu nhìn Vũ Viên, ánh mắt nhàn nhạt như sắc môi của y - có xa cách, có lạnh nhạt, thậm chí còn có một chút bất ngờ, duy chỉ không có sợ hãi.

Vũ Viên nghiêng người, càng áp sát hơn: "Không sợ thật à?"

Thôi Hoàn: "Không phải tính cách của ngài."

Chân mày của Vũ Viên sắc lạnh như kiếm: "Ồ? Tính cách của ta thế nào?"

"Ta mà chết thì là do ngài vô năng." Thôi Hoàn nhìn hắn: "Ta rất quan trọng, chẳng phải sao?"

Chẳng hạn như mối nguy trong con hẻm lần trước, tuy ngài không ưa ta, nhưng vẫn phải cứu ta.

Hiện tại lại càng không thể tuỳ ý gϊếŧ chết.

"Không sai, ngươi rất quan trọng với ta."

Bàn tay đang đặt trên cổ bỗng chốc trở nên dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cổ áo kín đáo của vị lang quân trẻ, giúp y phủi cánh hoa quế chẳng biết dính lên từ khi nào xuống, sau đó cười một cách thâm sâu: "Vậy nên ngươi phải ngoan ngoãn, không được giở trò, hiểu chứ?"

Thôi Hoàn hiểu.

Khoảng cách áp sát, lơ đãng lại mang theo hàm ý mà chọc ghẹo, trông rất giống một tên ăn chơi lêu lỏng. Thế nhưng, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn thực chất chưa từng bị lay động, vẫn luôn rất tỉnh táo. Có thể chỉ là thấy y thú vị, nhưng sẽ không bị y mê hoặc.

Thủ đoạn và nội tâm, là hai chuyện khác nhau.

Đây chính là Vũ Thập Tam lang.

Lông mi Thôi Hoàn khẽ động: "Chuyện mà Thập Tam lang muốn uy hϊếp ắt hẳn không chỉ có mỗi vài ba câu ngoài miệng này thôi nhỉ?"

Nói chuyện với người thông minh, thật khoẻ.

Vũ Viên cong môi: "Nửa năm trước, phường Tĩnh Cung xuất hiện một tên nhóc ăn mày không giống với những tên ăn mày khác."

"Nó có tên, gọi là Tang Thất, khoảng mười một mười hai tuổi, là một thiếu niên chưa trưởng thành, lá gan rất lớn, tính khí còn lớn hơn cả gan, rõ ràng là có đầu óc nhưng lại không muốn làm người đàng hoàng, cứ thích làm ra dáng vẻ của một tên đầu đường xó chợ chỉ biết chơi xấu rồi ăn vạ, mềm cứng đều không ăn, lại còn không chịu nghe lời bất kì ai, vô cùng lươn lẹo khó bắt."

"Ấy thế mà Thôi Hoàn ngươi - một người chỉ vừa đi qua cổng Diên Hưng vào Trường An mười ngày trước, không hề quen biết ai ở đây, đến cả việc thuê nhà cũng phải tìm một người trung gian có danh tiếng tốt - lại có thể khiến tên nhóc đó nhận đồ của ngươi, còn giúp ngươi đi truyền đạt tin tức nữa."

Thôi Hoàn bình tĩnh: "Chuyện mà đến cả một nhóc ăn mày còn có thể biết được, nếu như quan phủ muốn biết lại càng dễ dàng hơn, chắc là không phạm pháp đâu nhỉ?"

"Đương nhiên."

Vũ Viên lui về sau hai bước, gương mặt tươi cười dưới ánh nắng vô cùng thân thiết: "Ta hẳn là còn có thể ở chỗ của ngươi nhìn thấy nó nhỉ?"

Thôi Hoàn yên lặng chốc lát rồi nói: "Nó được ta thuê, thỉnh thoảng sẽ đến quét sân giúp ta."

Vũ Viên hài lòng: "Nhớ lấy, đừng làm hỏng việc của ta."

Hắn xoay người rời đi, quay đầu ném ra một chiếc áo ngoài trùm lên người Thôi Hoàn: "Không cần trả vội, dạo này ta không về nhà."

Là một chiếc áo choàng cổ lông mềm mại.

Trước đó Thôi Hoàn không hề thấy Vũ Viên khoác lên người. Có lẽ là hắn không khoác mà tuỳ tiện đặt phía sau ghế. Hoặc cũng có lẽ là hắn vốn không khoác nó đến đây, trong lúc chờ đợi vì buồn chán quá nên đã trèo tường về nhà lấy, bây giờ lại ném qua đây.

Áo choàng có hơi lớn, trùm lên người y gần như muốn quét đất. Nếp nhăn trên áo rất rõ ràng, chắc là chưa từng được mặc lên người, lớp lông trắng mềm mại trên cổ áo cũng vô cùng ấm áp.

Một cơn gió thổi tới, Thôi Hoàn không nhịn được mà khoác chặt thêm nhiều chút.

Y không biết mùa thu ở Trường An lại lạnh thế này, ánh nắng buổi trưa thì ấm thật đó, nhưng gió cũng rất lạnh, sớm muộn cũng sẽ lạnh đến mức tay co ro trong tay áo. Chẳng giống Thục Trung tí nào - đến cả khi chuyển mùa vẫn rất dễ chịu...

Y còn chưa kịp đặt làm y phục mùa đông.

Thôi Hoàn xoay người, đã không còn nhìn thấy bóng người cao lớn đó nữa.

Chẳng trách mang cái danh Quỷ Kiến Sầu này mà vẫn có thể lăn lộn làm mưa làm gió ở Trường An, được người người ủng hộ. Chắc chắn không chỉ dựa vào mỗi sự sủng ái của Thái Hậu mà còn là nhờ tâm tư tinh tế, nhìn xa trông rộng, thủ đoạn như sấm rền lại còn có lòng chăm sóc thuộc hạ của hắn.

Đây chính là Vũ Thập Tam lang.

Y vốn có ý định kết giao với người này, cớ sao...

Cũng được, quen biết theo kiểu này cũng được.