Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 10.2: Ngươi rất quan trọng với ta

Trong đôi mắt thản nhiên của y có một loại lý lẽ hào hùng như đã dự đoán được từ trước —— Ta không nói, ngài chẳng phải cũng biết rồi đó thôi?

Vũ Viên bất giác hài lòng.

Không sai, là vì kẻ khác quá ngu ngốc thôi.

Có một số góc nhìn không phải là do vượt quá sức tưởng tượng, mà là vì có kẻ đầu gỗ, không biết suy nghĩ theo chiều hướng này.

"Không cảm thấy Chước nương tử bất hiếu sao?" Vũ Viên rũ mắt: "Mẹ vẫn còn sống mà lại nghĩ đến việc làm sao để tiễn đi."

Thôi Hoàn dừng lại một chút rồi lắc đầu: "Cái chết, thật ra chẳng hề đáng sợ. Cái thật sự đáng sợ chính là khi chúng ta không có thời gian để nói lời từ biệt."

Con người đều có sanh lão bệnh tử, ly biệt là không thể tránh khỏi. Nhưng đa phần những cuộc ly biệt đều đến quá đột ngột, những lời hứa cùng tương lai rộng mở đều phải khép lại trong chóng vánh, từ đó đã để lại biết bao nhiêu tiếc nuối không thể bù đắp được.

Y cũng cảm thấy suy nghĩ của Khang thị rất khó hiểu, cũng cảm thấy cách làm của Chước nương tử là không đúng, chẳng qua...

"Nào ai biết được, ngày mai và bất trắc, cái nào sẽ đến trước."

Người phải chia tay trước, cuối cùng lại là Chước nương tử.

Vũ Viên cảm thấy, Thôi Hoàn đúng là một người thú vị, nhất là khi lý giải về cái chết.

"Ngươi cảm thấy đây là một vụ án mạng có hung thủ?”

"Tất nhiên."

Vũ Viên: "Nam nhân ngoài luồng?"

Thôi Hoàn: "Khả năng rất cao."

Vũ Viên ý vị thâm sâu: "Đồ Trường Man không tìm ra tên nam nhân đó, đã bắt đầu đi tìm đứa con rồi."

Thôi Hoàn: "..."

"Ta chỉ nói Chước nương tử từng có hành vi sinh sản, chứ đâu có nói đứa con của nàng còn ở trên đời."

Sảy thai cũng là hành vi sinh sản. Những biểu hiện thường ngày cùng hành vi trong phòng của Chước nương tử không hề giống như một người đang làm mẹ.

"Những năm gần đây, Chước nương tử vẫn luôn làm việc theo trình tự, phạm vi giao du rất cố định, nếu không xuất hiện vấn đề gì thì những nam nhân đã từng có quan hệ thân mật với nàng ắt hẳn chính là mấu chốt."

Thôi Hoàn trầm tư suy nghĩ nghĩ: "Mà tên nam nhân này, hiện đang ở Trường An."

Vũ Viên: "Trước đó thì chưa chắc."

Hành vi sinh sản đã là chuyện của nhiều năm về trước, nếu thật sự còn vương vấn không dứt được thì cũng không tới nỗi đến tận bây giờ mới bắt đầu dây dưa. Vì vậy hai người nhất định là đã lâu không gặp, đã lâu không gặp thì tại sao lại đột nhiên nổi lên ý muốn gϊếŧ người?

Thôi Hoàn gật đầu: "Xét thấy cách làm việc Chước nương tử - lưu loát cởi mở, cũng không tính là kín đáo gì - thì ngoài việc cho rằng tên nam nhân này khả năng cao là không tìm thấy nàng ra, quan trọng hơn là nàng chưa từng thấy hổ thẹn với quá khứ, không cảm thấy bản thân đã làm gì sai."

Ánh mắt Vũ Viên loé lên: "Nhưng tên nam nhân này lại không hề nghĩ như thế, hắn ta cho rằng nàng đáng chết."

Ánh mắt Thôi Hoàn sáng rực: "Sát tâm nặng như thế, nếu thật sự cho rằng nàng đáng chết thì tại sao lại bỏ qua cho nàng nhiều năm như vậy?"

"Vậy chỉ có thể là… nghĩ rằng nàng đã chết." Khoé môi Vũ Viên lộ ra một độ cong: "Khi hắn ta đến Trường An rồi trông thấy Chước nương tử, ắt hẳn cũng rất bất ngờ."

Thôi Hoàn gật đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Phối hợp với y là chiếc cổ áo vô cùng kín đáo, nửa tấc da thịt cũng không để lộ nhiều hơn tí nào. Nhờ đó càng làm tôn lên vẻ nghiêm cẩn không thể xâm phạm.

Vũ Viên bỗng dưng nói đến Phong nương tử: "Ngươi cảm thấy Phong nương tử cũng có một nam nhân có quan hệ thân mật?"

Thôi Hoàn: "Phải, còn có thể là người quen."

Vũ Viên: "Thật ra nàng cũng đã chuẩn bị trước nghi thức từ biệt."

Biểu cảm của Thôi Hoàn rất bình tĩnh.

Vũ Viên: "Có vẻ chuyện này cũng không nằm ngoài suy đoán của ngươi."

Thôi Hoàn: "Giữa kẽ ngón tay của nàng có vụn giấy và mùi hương còn vương lại do gấp giấy vàng."

Vũ Viên: "Cái đó ngươi chưa nói."

"Trung Lang tướng khi nãy đã đứng phía sau màn lụa, đúng chứ?" Thôi Hoàn nhìn Vũ Viên: "Hẳn là đã tìm thấy chứng cứ rồi nhỉ? Không nói ra, cũng không nôn nóng hỏi ta, lại là thế nào đây?"

Đương nhiên là vì cái chết của nạn nhân có điểm khả nghi, có kẻ tình nghi tại hiện trường, lại còn tai vách mạch dừng nên có một số tình tiết quan trọng không thể nói ra ngoài.

Vũ Viên: "Lá gan của ngươi cũng lớn thật…"

Thôi Hoàn: "Hửm?"

Vũ Viên đột nhiên xoay người áp lại gần, dùng tay làm lưỡi dao kề sát lên cổ Thôi Hoàn: "Không sợ chết à?"