Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 10.1: Ngươi rất quan trọng với ta

Nắng thu rực rỡ tinh nghịch rọi xuống mặt đất như những mảnh vàng vụn li ti, nhảy múa tung tăng trên ngón tay của vị lang quân tuấn tú. Thật là một khung cảnh khiến cho lòng người tràn ngập ấm áp, khó hiểu mà muốn lười biếng, độ nhẫn nhịn cũng theo đó mà cao hơn.

Vũ Viên có ảo giác như mình vừa được khen ngợi.

Hắn chế giễu nhan sắc của Thôi Hoàn, Thôi Hoàn cũng không phủ nhận việc mình có nhan sắc. Ngược lại, y còn bình tĩnh bảy tỏ mình không những có sắc mà còn không bị "sắc" quấy nhiễu, nhìn xuyên qua cái "sắc" bên ngoài... của hắn.

Y đang bày tỏ rằng mình còn có thể thấy được nhiều hơn thế nữa, nhìn thấy được hắn là một người vô cùng ưu tú, xứng đáng được công nhận và tán thưởng.

Vũ Viên bất chợt nhớ đến ngụm trà vừa rồi.

Trà của Thôi Hoàn không phải là loại trà được thêm gừng muối vào để gia tăng hương vị mà người trong phường thường dùng, thay vào đó chỉ là một loại trà xanh vô cùng đơn giản.

Lá trà gần như chỉ được làm qua các bước hong khô và chế biến đơn sơ, nhờ đó giữ nguyên được hương vị thơm mát lại không bị trộn lẫn với bất kỳ loại hương vị nào khác.

Khi uống sẽ cảm thấy thanh mát giải khát, đọng lại một mùi hương thoang thoảng trong vòm miệng như thể cả người đang đứng giữa một cánh rừng, tinh thần bỗng chốc trở nên an tĩnh ôn hoà. Đến cả chút chan chát lúc mới vào miệng sau khi đi xuống cổ họng đã lập tức như hoá thành mía ngọt, dư vị kéo dài bất tận.

Đúng là trà nào người nấy.

Có suy nghĩ, có thủ đoạn, có cá tính, còn biết dỗ dành người khác nữa.

Chẳng trách có thể sai bảo Đồ Trường Man đến mức xoay vòng vòng.

Đầu ngón tay thon dài của Vũ Viên vuốt ve mép ly trà một cách ung dung: "Sức khỏe của Khang thị không tốt, lại còn không giỏi biểu đạt, vì vậy quan hệ mẹ con với Chước nương tử có chút khó nói."

Thôi Hoàn cảm nhận được gì đó, ngước mắt lên nhìn hắn:

"Những năm tháng trong quá khứ đã khiến bà ấy chịu biết bao nhiêu khổ cực nên luôn được mọi người săn sóc, lại vì sự săn sóc ấy mà cảm thấy áy náy, tất cả cũng chỉ vì bà không muốn làm phiền người khác. Tuy bà chưa một lần tận tay trồng ra đóa hoa nào nhưng mỗi một chậu hoa trong nhà họ Khương, bà đều thuộc rõ như lòng bàn tay.”

Vũ Viên: "Để việc làm ăn của nhà họ Khương có thể được như ngày hôm nay, bà có công lao rất lớn trong việc rà soát và bổ sung những chỗ sai sót, nhắc nhở những khâu nhỏ nhặt."

Thôi Hoàn: "Mắt của bà tuy đã gần như mù lòa nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn sáng suốt. Lúc bà biết bệnh tình của bản thân không thể cứu chữa, vì không muốn con gái lo lắng nên đã cố ý che giấu…"

Vũ Viên: "Đồng thời, bà còn nghĩ cách làm thế nào để nói lời từ giã mà không khiến mọi người phải đau lòng."

Thôi Hoàn: "Khang thị cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng dù có suy xét thế nào thì chung quy vẫn sẽ để lại dấu vết. Chước nương tử đã phát hiện ra, nàng sau một hồi suy nghĩ đã không hề tiến tới trách cứ bà cớ sao lại không chịu nói."

"Thay vào đó, nàng muốn làm theo ý nguyện của bà nên đã âm thầm chuẩn bị các nghi thức từ biệt, bao gồm vô số giấy tiền vàng mã cùng những vật trong quá khứ để gợi lại kỷ niệm.”

"Chỉ tiếc là ý tưởng còn chưa kịp hoàn thành thì lại gặp phải bất trắc —— Khang thị cũng không biết chuyện này. Sau khi Chước nương tử chết, nếu như bà phát hiện trong phòng nàng có giấy tiền vàng mã thì chắc chắn sẽ rất khổ sở, cho rằng những thứ này có khả năng liên quan đến cái chết của nàng."

Vũ Viên: "Không chỉ có Khang thị, Khương Niên cũng sẽ nghĩ như vậy. Khang thị trốn sau lưng khóc là vì sinh mệnh sắp kết thúc. Còn Chước nương tử trốn sau lưng khóc là vì sắp phải từ giã người thân, vừa đau khổ vừa không biết phải làm sao, chỉ có Khương Niên là không biết gì cả…"

Thôi Hoàn gật đầu: "Đúng vậy."

Vũ Viên nhìn chằm chằm y: "Ngươi không hề nói với Đồ Trường Man."

Thôi Hoàn: "Ngài ấy đâu có hỏi."