Nhìn thấy dáng vẻ nhăn mày chán nản của Thập Tam lang, Đồ Trường Man thầm nghĩ có gương mặt đẹp đúng là lợi thế, đã làm ra vẻ mặt thế này rồi mà vẫn đẹp một cách rất đặc biệt...
Thập Tam lang phiền não như vậy, nhất định là đang lo lắng cho vụ án hiện không có chứng cứ. Cơ hội chẳng phải đã đến rồi sao, gã có đây!
"Thuộc hạ có chuyện bẩm báo! Phong nương tử thật sự có gian phu, bọn họ từng có thư từ qua lại, ngay trong tầng kép của chiếc hộp trang điểm trong phòng nàng —— Ui da!"
Lời còn chưa dứt đã bị đá vào mông.
Vũ Viên thu chân lại: "Nhà sắp bị trộm đến nơi rồi mà còn có thời gian ở đây nói nhảm hả?"
Nhà bị trộm?
Đồ Trường Man sững sờ một lúc, chợt có chút tủi thân: "Thuộc hạ còn chưa lập gia đình..."
Vũ Viên chỉ đến một hướng.
Đồ Trường Man không hiểu, nhưng cấp trên đã chỉ thị nên gã không dám không làm.
Gã chắp tay từ biệt, lập tức leo tường chạy ra ngoài, giắt giò lên cổ chạy suốt quãng đường, sau đó phát hiện —— Mẹ kiếp! Gã thật sự bị trộm vào nhà rồi, cái bị trộm không phải là nhà để lập gia đình, mà là Thôi Hoàn!*
*Nhà bị trộm (nguyên văn là 偷家) còn có nghĩa khác là đánh úp, trộm thứ gì đó quan trọng (thứ quan trọng ở đây là Thôi Hoàn).
Có người ăn hϊếp Thôi Hoàn? Hay là hãm hại y?
Ban ngày ban mặc lại đi giở trò đánh úp, giỡn mặt chắc! Gặp phải ông đây coi như ngươi xui xẻo! Ánh mắt gã bỗng trở nên nguy hiểm, ngay lập tức vung đao lao tới!
Sau khi Thôi Hoàn rẽ vào ngõ thì cảm giác có gì không đúng… có người theo dõi y.
Y giữ bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước, cố gắng lựa chọn những nơi đông người để đi thay vì những chỗ vắng vẻ. Cứ thế, y ra được con ngõ, hướng thẳng đến phường Vĩnh Ninh.
Bất quá vào giờ này, không phải chỗ nào cũng đông người. Trên đường về nhà y có một đoạn đường khá vắng vẻ, nhưng lại không có cách để vòng qua.
Y rũ mắt, bước chân không ngừng, đang lúc động não đoán xem là ai, nên ứng đối thế nào…
Kẻ che mặt đột nhiên xuất hiện, lưỡi dao sắc bén chưa kịp đến gần y đã đυ.ng phải trường đao của Đồ Trường Man.
"Keng…"
Ánh sáng sắc bén như toé ra tia lửa.
Đồ Trường Man vốn là một kẻ hung tàn nên mới bị người trong thành Trường An gọi đùa là tên Chó Điên côn đồ.
Ngày thường ở trên phố thật sự đã hạn chế sự phát huy của gã, bây giờ có cơ hội động tay động chân nên gã gần như chẳng thèm nương tay chút nào. Đồ Trường Man trực tiếp đánh cho đối phương tơi bời đến mức không kịp chống đỡ, nếu như không có Thôi Hoàn ngăn cản thì gã suýt chút nữa đã không kìm được mà đánh chết kẻ đó tại chỗ.
Người cứ thế mà bất tỉnh, chẳng thể tra hỏi được gì.
Đồ Trường Man "hừ" một tiếng, vừa chê kẻ nằm trên đất da giấy vừa hỏi Thôi Hoàn: "Không nhìn ra nha, một tiểu lang quân mày thanh mắt sáng, hiền lành lương thiện như ngươi thế mà cũng có kẻ thù nữa?"
Thôi Hoàn liếc gã: "Lẽ nào không phải là vì Nội Vệ các người có kẻ thù à?"
Đồ Trường Man giật mình: "Nhắm vào bọn ta?"
Nếu đã nhắm vào bọn họ thì tại sao lại muốn xử Thôi lang? Thôi lang có bản lĩnh gì chứ, chẳng qua chỉ biết nhập liệm, biết khám nghiệm tử thi... không không, nhất định không đơn giản như vậy.
Không lẽ có người đã biết được thể chất vượng người khác, nói đâu trúng đó của Thôi lang rồi sao!
Khốn kiếp, e là đám chó kia của Tả Kiêu Vệ muốn cướp phúc tinh của gã đây mà!
"Vậy thì ngươi không được đi theo bọn chúng đâu đấy! Là ta gặp được ngươi trước đó!" Đồ Trường Man lý lẽ hùng hồn.
Thôi Hoàn vượt qua gã rồi đi thẳng: "Ồ."
Đồ Trường Man cảm giác mình bị ghét bỏ nên có chút tủi thân: "Ngươi làm sao thế! Đối với người khác thì dịu dàng, lau mặt đánh phấn đều nhẹ nhàng như thể sợ làm đau người ta. Vậy mà đối với ta lại hung dữ thế này!"
"Ta luôn đối xử dịu dàng với khách hàng của mình." Thôi Hoàn nghiêng đầu, nụ cười như được tắm gió xuân: "Hoan nghênh Đồ binh tào đặt chỗ."
Đồ Trường Man: "..."
Hay là ngươi đừng cười nữa, khϊếp đảm lắm.
Không phải chứ, lời này của ngươi là có ý gì, đặt hàng cái gì chứ, ngươi đang trù ta hả!
Thôi Hoàn: "Tên kia sắp tỉnh đến nơi rồi đấy, thẩm vấn vui vẻ nha, binh tào đại nhân."
Đồ Trường Man nhìn bóng lưng khuất dần của vị lang quân trẻ - nho nhã, an tĩnh, không nhanh không chậm, phong thái thanh thoát...
Tại sao hết người này đến người khác cứ sai bảo gã? Thập Tam lang thì thôi đi, Thôi lang ngươi tính là cái... Sau khi suy nghĩ một chút về năng lực kỳ lạ kia của Thôi lang, gã đành lặng lẽ đổi thành kiểu trách móc bâng quơ.
Thôi lang ngươi tính là cái loại điểm tâm* gì mà dám sai bảo ta? Khi nãy được ta cứu ngươi còn chưa cảm ơn nữa đó! Ngươi chờ đó cho ta!
*Nguyên văn là 小点心 (mắng là điểm tâm thiệt đó cả nhà (^~^;)ゞ).
Bởi vì trên đường về gặp chuyện ngoài ý muốn nên Thôi Hoàn bị làm lỡ mất chút thời gian. Lúc đi qua cửa phường, rất nhiều người đã ngủ trưa dậy rồi.
Mọi người tụm năm tụm ba xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn y cứ liên tục tránh né. Trước đó chẳng qua chỉ là len lén nhìn, hiện tại, trong mắt họ như thể có thêm một chút mong chờ, như thể biết trước sẽ xảy ra chuyện gì đó nên nóng lòng muốn xem.
Thôi Hoàn bình tĩnh đẩy cửa viện ra rồi nhấc chân bước vào.
"Thấy chưa thấy chưa, y trở về rồi kìa! Vị tiểu lang quân đó bước vào nhà rồi!"
"Không uổng công giờ nghỉ trưa nào ta cũng ngồi ngóng, cuối cùng cũng về rồi!"
"Lần này Quỷ Kiến Sầu đã tự ra tay rồi, còn xem y dám không ngoan ngoãn nghe lời nữa không!"
"Một là dọn ra ngoài, hai là đổi nghề! Chúng ta nhất định không đón tiếp một hàng xóm làm loại nghề này!"
"Sao lần này Quỷ Kiến Sầu lại hiểu lòng người thế kia, trước đó chúng ta cứ trông ngóng suốt mà cũng có về đâu..."
"Kệ đi, tâm tư của Quỷ Kiến Sầu mà ngươi còn muốn đoán à? Dù sao thì lần này hắn cũng về rồi, việc này đã chắc ăn rồi, nhất định sẽ thành công!"
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Thôi Hoàn đứng trong sân cởi xuống áo ngoài, sau đó buộc tay áo, rửa tay, dọn dẹp rương trắng, rửa sạch những dụng cụ rồi treo lên giá để hong khô. Tiếp đó, y đun một bình nước nóng, ngâm vào ít lá trà xanh, sau đó nhấc ấm trà lên, đẩy cửa nhà chính.
Trong căn phòng hướng về phía bắc, có một người đang ngồi trên chiếc ghế bành ở chủ vị - mày kiếm mắt sáng, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài không biết nên đặt đâu nên chỉ đành lười biếng mà bắt chéo chân, cùi chỏ tay phải gác lên đầu gối, tay chống cằm, ngón tay trái thon dài gõ gõ mặt bàn - rõ ràng là đợi lâu quá nên mất kiên nhẫn, đôi mi tinh tế che đi đáy mắt nhưng vẫn lóe lên một chút hứng thú.
Hoàn toàn chẳng có chút áy náy hay tội lỗi vì tự ý xông vào nhà dân.
Thôi Hoàn đặt ấm trà làm từ gốm Thiên Thanh lên bàn rồi rót ra hai tách, một tách cho mình, một tách cho đối phương.
Ngón tay đang gõ trên mặt bàn của Vũ Viên chợt dừng lại: "Nhìn thấy ta, ngươi có vẻ không có chút bất ngờ nào cả."
Thôi Hoàn nhấc ly: "Thập Tam lang đến có hơi muộn đấy."
Vũ Viên nhếch môi: "Kỹ thuật hấp dẫn người khác của ngươi cần luyện tập thêm."
Thôi Hoàn: "Đã tra ra được ta không có vấn đề gì rồi chứ?"
"Đột nhiên xuất hiện một gương mặt xa lạ có liên quan đến vụ án lớn mà Nội Vệ bọn ta đang điều tra, lại còn chẳng phải vô duyên vô cớ bị cuốn vào..." Vũ Viên nhìn chằm chằm Thôi Hoàn: "Ngươi quả thực có chút khôn lỏi, che giấu rất tốt, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra thôi. Đến lúc đó, ngươi cứ chờ mà chịu khổ đi."
Sắc mặt Thôi Hoàn không chút gợn sóng: "Miễn là ngài nỡ."
"Sao ta lại không nỡ?" Vũ Viên nghiêng người, chậm rãi áp sát: "Thôi lang à, có đẹp đến mấy cũng không thể muốn làm gì thì làm…"
Hắn không hề thu lại dáng vẻ lười biếng, duy chỉ có ánh mắt từ hứng thú dần chuyển sang lạnh lùng tựa như băng tuyết sắc bén: "Ta không có háo sắc."
"Trung Lang tướng không háo sắc… nhưng ngài muốn nghe ta thưa chuyện."
Thôi Hoàn nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt Vũ Viên: "Nếu không thì cớ sao lại ở đây?"