Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 9.1: Kỹ thuật hấp dẫn người khác của ngươi cần luyện tập thêm

"Cần gì phải làm đẹp như thế chứ."

Đại Chí Hành đột nhiên lên tiếng, ông ta có chút khó hiểu: "Dù sao thì cũng phải vào quan tài mà thôi."

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc.

"Ông đã bao lâu rồi chưa nhìn kỹ con gái của mình?"

Thôi Hoàn rũ mắt, vuốt lại góc váy của Phong nương tử lần cuối. Y chầm chậm vuốt thẳng lại, chầm chậm xử lý gọn gàng, đảm bảo bất kể là nếp nhăn của váy hay là những chỗ bị đè lên đều phẳng phiu đẹp mắt, hoàn hảo không chút tỳ vết: "Lúc nàng còn sống, chắc ông cũng nói chuyện với nàng như thế này nhỉ."

Đối với chính mình thì khoan dung hào phóng, đối với con cái lại bắt bẻ đủ điều. Ngươi xuất chúng thì ngoài kia còn nhiều ngươi xuất chúng hơn ngươi kìa, có gì đáng tự hào chứ?

Nếu ngươi có lòng hiếu thảo thì cớ sao lại không biểu hiện cho tốt vào, đi tặng những những thứ sáo rỗng không cần thiết này làm gì?

Phụ mẫu để sinh ra ngươi, nuôi ngươi lớn đã phải cực khổ đến nhường nào, sao ngươi lại không biết ơn như thế?

Lúc còn sống phải hiếu thuận nghe lời, chết rồi cũng phải dốc lòng lần cuối...

Trên đời này, chưa bao giờ thiếu những bậc cha mẹ khiến người khác ngán ngẩm. Bọn họ áp chế ngươi, phủ nhận ngươi từ mọi góc độ, lấy nó để thoả mãn du͙© vọиɠ thống trị cùng quyền lực mà bản thân không thể có được từ người khác.

Họ đã quên mất ngươi thừa hưởng giọt máu từ họ, là người thân nhất với họ, đã từng được sinh ra trong sự mong chờ của họ, cũng đã từng nhận được sự quan tâm che chở từ họ. Ngươi là người tin tưởng bọn họ nhất, cũng là người đã từng thử run rẩy dang tay ôm lấy bọn họ, nhưng rồi lại bị từng lời trách móc của họ đẩy ra xa.

Sự lưu luyến ỷ lại của con cái đối với phụ mẫu là do trời sinh, phải chịu đựng biết bao nhiêu tổn thương mới có thể khiến cho trái tim trở nên lạnh lẽo đến nhường này.

"Ăn vận xinh đẹp thế này cũng không phải để ông xem."

Thôi Hoàn bắt đầu dọn dẹp chiếc rương: "Nữ tử trang điểm không phải vì muốn người khác thích. Các nàng thích bản thân sạch sẽ gọn gàng, lấy đó làm thú vui, chỉ cần đi ngang qua gương nhìn một cái cũng có thể khiến các nàng tự thưởng cho mình một bát canh ngọt."

"Phong nương tử khi còn sống là người chú trọng sự tinh tế, đương nhiên sẽ không muốn toàn thân luộm thuộm mà gặp người lạ, cho dù đó có là người khiêng quan tài đi nữa. Nàng hy vọng bản thân có thể sạch sẽ và vẻ vang để nghênh đón ánh nắng chiếu rọi vào thời khắc cuối cùng."

Đại Chí Hành trầm mặc giây lát, ngay khi trông thấy Thôi Hoàn nhấc chiếc rương lên, trong lòng ông ta mới cảm thấy hụt hẫng: "Xong rồi?"

"Chẳng phải ta đã nói sẽ không gây thêm phiền phức cho quý phủ rồi sao?"

Thôi Hoàn dứt khoát xoay người: "Bột mì, dầu mè, rượu, đường, tương, giấm, sợi gai, chiếu theo quy tắc trong ngành rồi cho người đưa đến phường Vĩnh Ninh."

Đại Chí Hành: "Ngươi... cứ vậy mà đi sao?"

"Không thì sao?" Thôi Hoàn liếc nhìn ông ta, ánh mắt vô cùng yên tĩnh: "Trong phủ còn có người muốn nhập quan à?"

Ông ư?

Đại Chí Hành lập tức lắc đầu: "Không không, không có, ta đi chuẩn bị liền!"

Thôi Hoàn gật đầu rồi dứt khoát rời đi, cứ như chỉ đến đây để làm việc, làm xong rồi thì về, không hơn không kém.

Đồ Trường Man thầm nghĩ Thôi lang quả nhiên ma quái, vừa đến đã moi ra được nhiều tin tức như vậy! Gã nghe hiểu rồi, tự giác xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc lớn, không màng đến chuyện tiễn Thôi Hoàn ra về.

Phong nương tử "thắt cổ" tại nhà, giờ đây lại được phát hiện là bị siết chết. Gót chân còn có dấu vết ma sát, vậy thì cũng phải có hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.

Tên nam nhân ngoài luồng ở đâu, làm thế nào vào được, phạm vi như thế nào, có mua chuộc hạ nhân hay không, y phục của ai phù hợp với chiếc khuy áo phỉ thuý trong tay Phong nương tử?

Nàng gặp kẻ xấu đột nhập vào nhà cưỡng ép hay là tư thông với ngoại nam? Nếu là vế sau, chắc chắn còn có rất nhiều manh mối đang chờ gã tìm ra.

Bên này, Vũ Viên đang bay vòng quanh căn nhà, trên đường không hề chạm mặt với Đồ Trường Man, những nơi Đồ Trường Man đi, hắn đều đã đi qua. Ngược lại là bố cục của căn nhà này lại khiến hắn nổi lên hứng thú...

Hắn lặng lẽ theo sau chủ nhà Bì Thừa Minh, xoay người bay trên mái hiên đầu tường, quan sát đường đi nước bước của gã ta: đi chỗ nào, sinh hoạt ở đâu, dừng lại ở ở nơi nào, ánh mắt như có như không lướt qua những đâu...

Sau đó lập tức phát hiện ra một cánh cửa dẫn vào mật đạo.

Vô cùng bí mật, đúng như hắn đã suy đoán.

Nhưng Bì Thừa Minh lại không hề bước vào, gã biểu hiện như thể không biết gì về chuyện này, chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi.

Ngôi nhà này được Bì Thừa Minh đặt làm để cưới Phong nương tử vào một năm trước, nếu gã ta thà chết nói không biết gì, không bằng không chứng thì cũng không làm gì được gã ta.

Vũ Viên cũng không tiến vào mật đạo. Trước đó, lúc hắn nhân lúc đêm khuya vào đây “thăm dò” đã phát giác ra không gian phòng ốc có điểm kỳ lạ. Hắn dùng tay gõ lên tường thì phát ra âm vang, từ đó xác định sự tồn tại của mật đạo.

Mật đạo khúc khuỷu, khá to, nếu chỉ dùng cho việc hẹn hò riêng tư thì có chút lãng phí. Hắn có cảm giác bên trong đang ẩn giấu thứ gì đó, chi bằng âm thầm theo dõi, giả vờ không biết mới không đánh rắn động cỏ, xem con cá lớn nào sẽ chui ra cắn câu.

"Trung Lang tướng…"

Đồ Trường Man sau một hồi bận rộn đã thu hoạch được kha khá. Ngay khi khóe mắt của gã nhìn thấy một góc áo lướt qua trên đầu tường thì mắt lập tức sáng lên, đuổi theo: "Ngài cũng tới rồi à!"

Vũ Viên: "..."

May là hắn cơ trí sáng suốt nên chưa đi đến cửa mật đạo, nếu không thì với cái chất giọng đó, kế sách gì cũng chẳng cần nghĩ nữa.