Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 8.3: Mỹ nhân không những nguy hiểm mà còn hơi điên

"Giục giục giục, suốt ngày chỉ biết giục!" Bì Thừa Minh xoa trán bước vào phòng, mùi rượu hắn ta trên người còn chưa tan: "Nàng ta chết chứ gia nghiệp của ta đã chết đâu, cả đống việc còn đang chờ ta làm kia kìa, nàng ta tự mình treo cổ chết liên quan gì đến ta, cho dù quan phủ có tới ta cũng không —— ợ, vị này là...?

Đại Chí Hành mỉa mai: "Cô gia chịu trở về rồi à, sao tiền mang theo lại ít đi rồi? Cô nương ở phường Bình Khang kia không giữ ngươi lại sao?"

Thôi Hoàn hiểu ra, cũng thật trùng hợp, người vừa hay đã trở về rồi...

Thật sự là trùng hợp ư?

Y khẽ dời tầm mắt, nhìn lướt qua màn lụa phía đối diện.

"Mỗ họ Thôi, tên Hoàn, đến để giúp Phong nương tử nhập quan."

Bì Thừa Minh thẳng thừng lùi về sau ba bước rồi thốt ra một tiếng “xui xẻo”.

Sắc mặt Thôi Hoàn không chút gợn sóng: "Chẳng hay tôn* phu nhân thích kiểu trang điểm nào?"

*Tôn này không phải họ, là cách gọi tôn kính dành cho người được gọi.

"Trang điểm?" Bì Thừa Minh dường như cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười: "Chuyện của nữ nhân mà ngươi lại hỏi ta sao? Chẳng qua chỉ là những thứ tầm thường, quan trọng lắm sao?

Thôi Hoàn: "Nếu như không có sở thích gì đặc biệt thì ta sẽ tự mình xem xét vậy."

Bì Thừa Minh lười biếng ngồi vào ghế: "Tự xem mà làm đi."

Vậy là tên phu quân này không hề hiểu biết gì về thê tử của mình.

Thôi Hoàn: "Ta thấy kiểu tóc của nàng có vẻ thiếu mất một cây trâm, đồ thường dùng hoặc hay đem theo bên cạnh đều được hết. Chẳng hay chúng được cất ở đâu, có thể đem đến đây không?"

"Hừ, trông nàng ta thế kia, không phải tự mình làm mất thì nhất định là đã tặng cho người khác rồi." Bì Thừa Minh cười như không cười một cách trơ trẽn: "Làm sao ta biết được nó ở đâu?"

Đại Chí Hành: "Ngươi đừng có suy bụng ta ra bụng người. Nói không chừng cây trâm của Phong nương chỉ bị rơi ở đâu đó mà thôi!"

Bì Thừa Minh: "Đám quan binh kia chẳng phải đã lật tung lên tìm không biết bao nhiêu lần rồi sao, đã tìm thấy chưa?"

"Ngươi…"

"Ta cái gì mà ta, ông không tin thì đi ra ngoài tìm thử xem. Nàng ta gần đây thường xuyên đi ra ngoài, ngồi trên xe ngựa rèm ngọc đi rêu rao khắp nơi, ai biết được đã đi đến những chỗ nào. Mếu ông tìm ra được thì ta sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước mà gọi ông một tiếng nhạc phụ!"

"Chiếc xe ngựa đó là của ngươi cho đấy!"

"Xe là ta cho, nhưng mấy chỗ du ngoạn kia lại không phải ta chọn, ông hỏi ta còn không bằng đi hỏi mã phu. Nàng ta trước khi chết chẳng phải đã đi qua phố Hàm Quang Môn, sau đó vì bị rơi mất hầu bao nên phải vòng trở lại nhặt sao? Nói không chừng cây trâm bị rơi ở đó đấy."

Hai người không ngừng xỉa xói lẫn nhau, Bì Thừa Minh rất rõ ràng là đang chỉ trích Phong nương tử tư thông với nam nhân khác, còn Đại Chí Hành thì vì để đòi được tiền nên ra sức bảo vệ danh tiếng cho Phong nương tử...

Càng quan trọng hơn là… Thôi lang chỉ với vài câu nói nhẹ tênh đã có thể chạm đến gần như toàn bộ vụ án như thế ư?

Phát sinh như thế nào, trong quá trình có thể xảy ra điểm mấu chốt gì, kẻ tình nghi là ai, mối quan hệ của người chết... cái gì cũng có. Y chỉ cần đi một chuyến là tình tiết vụ án đã lập tức sáng tỏ rất nhiều.

Đồ Trường Man âm thầm than thở, biết vậy đã gọi y đến sớm hơn rồi! Nếu như trên đời này toàn là nhân tài như Thôi lang thì quan phủ có thể nhàn nhã đến nhường nào đây!

Nhắc xong là ngưng, Thôi Hoàn không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu nghiêm túc trang điểm cho người chết.

Mặt mũi người chết sưng phù xanh xao, trông khá khó coi. Thế nhưng, kỹ thuật trang điểm của Thôi lang lại thần kỳ như thế đấy, y luôn có muôn vàn cách để đối phó với chúng.

Từng lớp kem lót cùng phấn trang điểm với các loại màu sắc khác nhau được đắp lên, da vẻ của nàng đã theo đó mà xuất hiện một chút thay đổi. Tuy trông nàng chẳng khác mấy với lúc bình thường nhưng chỉ với một ít hiệu ứng màu sắc đã giúp nàng trông gầy hơn trước đó rất nhiều.

Phong nương tử vốn là một mỹ nhân mảnh mai, mặt tròn như trứng ngỗng, chiếc mũi thanh tú, đôi môi anh đào cùng đôi mắt đượm buồn khiến ai nhìn cũng thương xót. Làn váy của nàng rất tinh xảo, nó sở hữu một thứ màu sắc cùng sự sinh động mà không phải ai cũng có thể thêu nên được. Từ đó càng làm nổi bật lên vẻ kiều diễm động lòng người của nàng.

Nàng là một tú nương* sở hữu kỹ năng thêu hai mặt* vô cùng tuyệt diệu. Đối với nàng, vải vóc là giấy, sợi chỉ là màu, mỗi một chiếc váy đều được nàng thanh thoát vẩy màu lên, múa nên một khúc nhạc thuộc về chính cuộc đời nàng.

*Tú nương: tú có nghĩa là thêu thùa, cụm từ này dùng để chỉ những cô gái làm nghề thêu.

*Thêu hai mặt: kỹ thuật thêu chỉ dùng một mũi khâu để thêu cả hai mặt trước sau trên một tấm vải sao cho đường chỉ phải gọn gàng và đều nhau ở cả hai mặt.

Đây là chiếc váy xinh đẹp do chính tay nàng tự làm cho mình nhân ngày sinh thần. Phía trên đó là những chú bướm thêu bằng chỉ vàng, chúng linh động lưu luyến những đóa hoa rồi nhẹ nhàng bay nhảy, mỗi một đường kim mũi chỉ đều chứa đựng sự kỳ vọng cùng ước nguyện đối với tương lai.

Nàng vốn nên mặc nó, sau đó xinh đẹp rực rỡ mà ngồi cạnh những khóm hoa, nhận lấy muốn vàn sự ngưỡng mộ và lời chúc phúc từ mọi người.

Tiếc thay, giờ đây nó lại là chiếc váy cuối cùng nàng được mặc trên thế gian.

Tác giả có lời muốn nói:

Ấn tượng trong lần gặp đầu tiên như thế nào?

Vũ Viên (nhớ lại): Y rất nguy hiểm.

Thôi Hoàn (ghét bỏ): Hệt như lời đồn.

Đồ Trường Man (sờ cằm): Mọi người đều đồn rằng Thập Tam lang của bọn ta làm việc quá chó... Lão đại ơi bọn chúng đang chửi ngài kìa!