Đồ Trường Man đang treo ngược trên mái hiên ngoài cửa sổ suýt chút nữa đã rơi xuống. Chuyện này cũng quá nguy hiểm rồi đấy! Cái cổ trắng nõn kia của Thôi lang sẽ không gánh nổi mất! Gã có cần xông lên không đây!
Bên cạnh màn lụa ngọc bích, Vũ Viên khó hiểu nhớ lại khung cảnh vị hàng xóm cách vách tay cầm dao nhọn đêm qua.
Khí chất lãnh đạm, không sợ hãi cũng không khuất phục, không màng đến sống chết của người khác, giống như hiện tại đây, đáy mắt được bao phủ bởi một mảnh tĩnh lặng, bất kể là sợ hãi, cảnh giác hay lo lắng đều chẳng hề có. Cứ như đang nói —— ngươi dám xuống tay thì ta dám chết, ai không dám cược người đó làm chó.
Mỹ nhân này không những rất nguy hiểm… mà còn hơi điên.
Đại Chí Hành giơ đao, đôi mắt nổi tơ máu hiện rõ vẻ điên cuồng: "Nếu ta nói không được thì sao?"
Thôi Hoàn không nhúc nhích: "Sinh tử đại sự, nhập thổ vi an, người mất có thể ra đi một cách vẻ vang thì người sống mới có thể an lòng. Đồng thời, người khác syđồng cảm với người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là ông đây mà dành ra sự quan tâm và đối xử tử tế, thế không tốt sao?" Y liếc mắt nhìn về phía ngón út bị cụt trên tay phải của Đại Chí Hành: "Chủ nợ cũng có thể tha cho vài ngày."
Lần này, Đồ Trường Man thật sự rơi từ trên mái hiên xuống. Gã nhanh chóng vặn eo xoay người, nhẹ nhàng tiếp đất, trên gương mặt đầy vẻ hoảng hốt!
Gã còn chưa kể chuyện này mà, Thôi lang làm thế nào biết được thế!
Một năm trước Phong nương tử được phụ thân Đại Chí Hành làm chủ, gả cho thương nhân tên Bì Thừa Minh. Tuy nói là gả nhưng thực chất là bán, sính lễ đều đã bị ông ta xài hết sạch rồi.
Đại Chí Hành là một con nghiện cờ bạc, nợ rất nhiều tiền cho vay nặng lãi, hiện tại canh giữ thi thể nhất quyết không cho nghiệm thi, cũng không để quan phủ động vào chẳng qua là vì muốn làm lớn chuyện rồi lừa thêm ít tiền.
Vậy nên, bất kỳ con đường nào có thể triển khai theo hướng này, ông ta đều sẽ nghe!
Làm lớn chuyện thì không sao, lỡ như làm hỏng chuyện khiến thi thể thối rữa không thể nhập thổ an nghỉ thì người bị mắng chửi chính là ông ta. Nếu như ông ta lợi dụng việc này để cứu vãn danh tiếng, ngược lại sẽ càng có cách để vòi tiền, cô gia* mà không đưa thêm nhiều tiền một chút thì sẽ không thể qua mặt được dư luận, việc làm ăn cũng sẽ không thuận lợi.
*Cô gia: xưng hô người nhà vợ gọi con rể.
Trước mắt, nếu như xử lý không tốt chuyện này thì vẫn là trách nhiệm của ông ta...
Thôi lang thật lợi hại, thật lòng đó! Lần trước ở nhà Chước nương tử, người một nhà tình cảm sâu nặng thì y dùng tình cảm để lay động, nhanh chóng lấy được sự công nhận và tôn kính.
Mà bây giờ, cái người ta quan tâm là tiền chứ không phải người, y lập tức dựa vào đó dùng lợi ích để hấp dẫn, nhìn vào góc độ đó để thuyết phục người khác, giúp bản thân có thể thuận lợi làm việc.
Gã đoán tầm một khắc nữa thôi là…
Quả nhiên, thanh đao trong tay Đại Chí Hành được buông xuống, ông ta tránh đường, để Thôi Hoàn làm việc.
Bên trong màn lụa, Vũ Viên cười như không cười.
Hoá ra không phải điên, mà là có kế sách.
Nếu như mỹ nhân này muốn gϊếŧ người, chẳng phải sẽ rất dễ dàng sao?
Bất quá eo của y cũng nhỏ thật, hay là do y phục mỏng quá? Trông cứ như cây trúc nhỏ vậy, không lạnh sao?
Thôi Hoàn vẫn cần nước ấm và ghế đẩu như cũ, chỉ khác là nước ấm lần này được dùng để làm giảm sự cương cứng của thi thể nên nhiệt độ phải cao hơn một chút. Sau khi ngâm khăn vào nước cũng không trực tiếp đắp lên da, thay vào đó là lót thêm một lớp giấy ở giữa. Người khác không hiểu nội tình nhìn vào chỉ cảm thấy quá trình này rất chi là nghiêm túc mà thôi.
Đặc biệt là khi kết hợp với gương mặt xanh xao sưng vù cùng thần sắc quái dị của người chết thì càng thêm đáng sợ.
"... Gót giày của người mất bị hỏng rồi, đổi một đôi khác đi."
Như thể chỉ là tốt bụng nhắc nhở thân nhân, nhưng thực chất thì người từng tra án trong quan phủ vừa nghe là biết lời này có ý gì.
Tại sao gót giày lại hỏng? Thế mà lại không phải mặt giày - nơi dễ nhìn thấy và dễ bẩn nhất, cũng không phải đế giày - nơi thường bị ma sát và dễ hỏng nhất, mà lại là gót giày?
Phải trong tình huống như thế nào có thể khiến một đôi giày không bị hỏng chỗ nào khác mà chỉ hỏng mỗi gót giày?
Lúc giằng co.
Sau lưng bị người khác khống chế, chân cố gắng giãy giụa, gót giày tất nhiên sẽ bị ma sát dẫn đến hư hại.
Phong nương tử thật sự là treo cổ chết sao? Hay là bị siết cổ, bị léo lê đến chết... Động tác kịch liệt như vậy, trên tay hẳn sẽ có dấu vết.
Quả nhiên, một khắc sau, Thôi Hoàn tỏ vẻ khó nhọc nhìn tay người chết: "Móng tay bị hư hại đến mức này rồi nên sẽ không dễ tu sửa, phải thêm tiền."
Đại Chí Hành lập tức cứng họng: "Kêu Bì Thừa Minh đưa! Thê tử hắn ta cưới thì để hắn ta lo!"
Thôi Hoàn nhìn kỹ vào tay người chết: "Màu sắc móng tay thâm tím, phải sơn móng tay."
Đại Chí Hành: "Sơn cho nó! Bì Thừa Minh dám không đưa tiền chắc!"
Màu sắc của móng tay không bình thường, thông thường sẽ có hai loại khả năng: trúng độc hoặc ngạt thở. Bây giờ nhìn lại, khả năng ngạt thở rất cao.
Đồ Trường Man hận không thể cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép hết lại, gã đã nói là Thôi lang làm được mà! Chỉ là không ngờ có thể được tới mức này!
Thi thể của Phong nương tử được lấy xuống từ trên xà nhà trong phòng, vậy nên rất có thể sau khi nàng chết mới bị treo lên?
"Trong tay người mất có thứ gì đó…"
Thôi Hoàn dùng nước nóng làm giảm sự cương cứng rồi lấy ra một món đồ vật từ trong tay Phong nương tử: "Khuy áo phỉ thúy, mời thân nhân cất giữ."
Vậy là trong lúc đang bị siết chết, nàng đã từng giãy giụa, còn tóm được khuy áo trên y phục của đối phương?
Nó không hề ăn khớp với y phục nàng mặc nên không thể nào là của nàng được. Nhìn hình dáng phần đầu thì nó chắc chắn thuộc về nam nhân, một tên nam nhân giàu có, phẩm vị cũng không tồi.
"Son môi của Phong nương tử đều đã trôi hết rồi, màu sắc lại có chút đặc biệt nên không thể sửa được, chỉ có thể lau sạch toàn bộ rồi tô lại..."
Phàm là nữ tử đã từng trang điểm thì đều hết mực chú ý đến từng cử chỉ, dù có uống nước hay ăn chút điểm tâm thì cũng chỉ trôi một ít, không thể nào có chuyện trôi hết như vậy được. Trừ phi...
Trước lúc chết, nàng đã từng phát sinh quan hệ thân mật với nam nhân?
Hoặc là hôn hít kịch liệt, hoặc là bị người khác cưỡng hôn, nếu lực đạo nhẹ nhàng thì đã không đến mức này.
Son môi bị trôi thành thế kia, có khi nào sẽ để lại dấu vết trên người tên nam nhân kia không? Màu sắc đặc biệt thế này có lẽ sẽ dễ tìm hơn.
Thôi Hoàn đang yên tĩnh làm việc thì chợt hỏi: "Phu quân của Phong nương tử đâu rồi?"