Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 8.1: Mỹ nhân không những nguy hiểm mà còn hơi điên

Một đêm dài đằng đẵng trôi qua, tiếng trống sớm gõ vang, cửa phường mở ra.

"Rầm rầm rầm..."

Đồ Trường Man gõ cửa phòng Thôi Hoàn: "Nhanh lên! Ta đã tìm cho ngươi một cơ hội tốt rồi, chỗ Phong nương tử bên kia cần được nhập liệm!"

Thôi Hoàn đang cúi đầu kiểm tra dao kéo của mình: "Phong nương tử?"

"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao!" Đồ Trường Man cuống cuồng: "Chuyện là dạo gần đây người bị mất do ngoài ý muốn không chỉ có mỗi Chước nương tử, bên phía Trung Lang tướng của bọn ta vẫn còn một vụ án nữa. Người chết là Phong nương tử, cha nàng nhất quyết không cho khám nghiệm tử thi, việc này đã ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ tra án. Nhưng mà không cho nghiệm thi thì cũng phải nhập liệm nhỉ, ta bèn để dành cơ hội này cho ngươi đấy!"

Ngươi nói xem ông đây có giỏi giang không, ưu tú không! Còn không mau dập đầu cảm tạ, đi giành công lao về cho ta!

Thôi Hoàn ồ một tiếng rồi vòng qua gã, đi đến cái giá đựng xương trên bệ đá: "Vậy ngài cố lên nha."

Đồ Trường Man sững sốt một hồi: "Ngươi không đi sao?"

Động tác của Thôi Hoàn rất rõ ràng: "Ta rất bận."

Công việc còn đang xếp thành nguyên một danh sách kia kìa, việc của người khác thì liên quan gì đến ta chứ?

Đồ Trường Man: "..."

Lời ngạo mạn đã nói ra rồi, công cũng sắp giành được rồi, sao có thể không đi được chứ!

"Nếu như ngươi dám không đi…" ánh mắt gã dần trở nên tàn bạo.

Lưỡi dao trong tay Thôi Hoàn phản chiếu ánh mặt trời, ánh mắt sắc bén: "Làm sao?"

Làm sao thế nào được đây, vị tiểu lang quân này không những làm được việc, đầu óc thông minh, mà còn còn là phúc tinh của gã, nói cái gì cũng ứng nghiệm. Bẫy thì không thể bẫy tới cùng được rồi, chỉ có thể tự mình biết co biết duỗi, lần này coi như không cần mặt mũi nữa.

"Thì ta cầu xin ngươi!" Đồ Trường Man chau mày xị mặt, chắp tay thi lễ: "Tổ tông à, cầu xin ngươi đó có được không, cho ta chút mặt mũi đi, ngươi muốn quà tạ lễ gì cứ việc nói!"

Đôi mắt Thôi Hoàn tĩnh lặng như nước, dường như không muốn để ý đến.

Đồ Trường Man hạ quyết tâm, hít vào một hơi, khí lực tụ ở cánh tay, trực tiếp tiến lên ôm lấy cánh tay Thôi Hoàn: "Ngươi mà không chịu đồng ý thì hôm nay ta sẽ đu trên người ngươi, để xem ngươi làm được gì!"

Thôi Hoàn: "..."

"Cút ra."

"Vậy ngươi đồng ý đi."

"Cút."

"Vậy ngươi đồng ý đi."

" Được."

Đồ Trường Man lập tức buông ra, còn giúp Thôi Hoàn vuốt lại y phục: "Sáng nay ta vừa mới thay y phục, không bẩn đâu."

Thôi Hoàn vẫn xoay người trở về phòng ngủ thay ra một bộ y phục khác.

Đồ Trường Man: "..."

Hình như gã đã phát hiện ra tuyệt chiêu để khắc chế y rồi.

Dọn dẹp xong chiếc rương thì hai người lập tức xuất phát.

"Bên kia ta đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, ngươi cầm lấy tấm lệnh bài này, dùng nó để vào cửa. Lão già kia không thích người của quan phủ nên ta không thể lộ diện, chỉ có thể lặng lẽ quan sát ở chỗ tối, ngươi phải tự dựa vào chính mình..."

Đồ Trường Man có chút không yên tâm, gã không ngừng dặn dò suốt quãng đường. Còn Thôi Hoàn thì lại không hề có chút biến hóa cảm xúc nào, y vẫn ung dung bình thản, như thể chỉ đang tiếp nhận một công việc bình thường, hoàn toàn không biết bên trong đó sẽ có sóng ngầm gì.

Đương nhiên, chuyện này không đơn giản như thế.

"—— Ngươi là kẻ nào, đến đây làm gì!"

Đại Chí Hành - phụ thân của người chết - trên mặt tỏ vẻ không hoan nghênh, khí thế hùng hổ: "Có phải người của quan phủ không đấy? Ta đã nói rồi, con gái Phong nương của ta không thể nào tự sát được, chắc chắn có liên quan đến tên trượng phu Bì Thừa Minh chẳng mấy khi về nhà kia của nó, nếu các ngươi không bắt người lại thì đừng hòng đến gần con gái ta!"

Tầm mắt Thôi Hoàn lướt qua chiếc thi thể đang đắp vải trắng: "Mỗ tên Thôi Hoàn, không phải là người của quan phủ, ta mang theo rương trắng đến đây để giúp người mất nhập quan."

Đại Chí Hành nhìn chằm chằm vào y một hồi cũng không nhìn ra chút sắc thái nào từ gương mặt trắng nõn tuấn tú ấy. Sau đó, ông ta lại tiếp tục nhìn đến chiếc rương trắng lạnh lẽo trang nghiêm trên tay y, mắt hơi nheo lại: "Con gái ta thắt cổ tự vẫn vô cùng đáng sợ, không dễ nhìn gì đâu."

Ánh mắt Thôi Hoàn an tĩnh: "Vậy thì nàng càng xứng đáng được trân trọng hơn nữa, như thế mới có thể từ giã cõi đời này một cách vẻ vang."

Đại Chí Hành: "Cơ thể nó đều đã cứng đơ cả rồi."

Thôi Hoàn: "Vậy nên chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

Sao ngươi còn chưa cút đi?

Ánh mắt Đại Chí Hành u ám: "Cái chết của con gái ta dính líu rất nhiều thứ, nếu tự tiện nhúng tay thì sợ là sẽ xảy ra sơ suất."

Không phải người của quan phủ mà cũng dám bén mảng đến đây, dựa vào đâu chứ, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?

"Ông cứ việc để quan phủ đến tìm ta." Thôi Hoàn đã đặt chiếc rương xuống: "Ta có thể bắt đầu rồi chứ?"

Một thanh đao đột ngột kề sát bên cổ y.