"Thập Tam —— à không, Trung Lang tướng!"
Đồ Trường Man sải bước lao tới, hành lễ với Vũ Viên, ngay trước khi đối phương tính cau mày hỏi vì sao đường phố lại loạn thế kia thì gã đã thấp giọng báo cáo một tràng.
Từ hành trình của Thánh nhân đan xen với cái chết của Chước nương tử cho đến những sự việc xảy ra trong quá trình điều tra, sự cần thiết của việc tiếp tục điều tra sâu hơn. Sau đó phân tích manh mối, xác định rõ ràng là bị sát hại, kẻ tình nghi là tên nam nhân ngoài luồng kia vẫn chưa được tìm thấy, nếu không còn cách nào khác thì có thể điều tra từ đứa trẻ đã được sinh ra... đây chắc chắn là một vũ khí có ích!
Gã tự nhận là đã báo cáo ngắn gọn súc tích, từng tầng rõ ràng, đến cả việc hôm nay đang làm gì, sau đó cần làm gì tiếp, mục tiêu thế nào, toàn bộ đều đã phân tích vô cùng kỹ lưỡng. Có xứng đáng được cấp trên khen ngợi không chứ!
Đặc biệt là phát hiện “chuẩn bị trước nghi thức từ biệt” này, có thể nói là một điểm sáng ấn tượng trong nghề!
Vũ Viên: "..."
Thật sự ngu xuẩn đến nỗi không nỡ nhìn.
"Ngươi tên gì?"
Ôi,Thập Tam lang hỏi tên ta kìa! Thôi lang quả nhiên không lừa ta!
Đồ Trường Man hành lễ kiểu quân đội: "Thuộc hạ Đồ Trường Man, chính là binh tào vừa được thăng chức vào tháng trước, xin ra mắt Trung Lang tướng!"
Lần này nhất định sẽ được nhớ!
Vũ Viên: "..."
Đầu óc đã bị hỏng thành thế này rồi, cũng chẳng dễ dàng gì.
Ánh mắt của hắn không khỏi có chút thương hại: "Bệnh tình của Khang thị, ngươi có biết không?"
"Đã điều tra qua, là do lao lực thành bệnh dẫn đến nội tạng bị suy yếu." Đồ Trường Man đã hỏi qua đại phu: "Có khả năng không sống nổi hết năm nay."
Vũ Viên: "Vậy nên ngươi cho rằng nghi thức từ biệt của Chước nương tử là…"
"Đương nhiên là có liên quan đến tên nam nhân ngoài luồng kia rồi!" Đồ Trường Man chắc nịch: "Nếu không phải muốn gϊếŧ chết đối phương rồi làm lễ tế thì cũng là cá chết lưới rách, vì không còn thiết sống nữa nên muốn dùng nó để cúng bái cho mình!"
Vũ Viên: "..."
"Mối quan hệ giữa Khang thị và Chước nương tử như thế nào?"
"Đương nhiên là vô cùng tốt." Đồ Trường Man còn thở dài một cái: "Tuy tính cách của nữ nhân thỉnh thoảng sẽ có chút nóng nảy nhưng họ vẫn luôn đặt đối phương ở trong lòng, đều rất quan tâm đối phương, sẽ luôn cẩn thận để không đem lại phiền phức cho đối phương, không để họ phải lo lắng cho mình. Tình mẫu tử có tốt đến mấy cũng chỉ đến thế là cùng!"
Vũ Viên không muốn nói nữa.
Đồ Trường Man lại rất muốn nói.
Có được cơ hội này khó khăn đến nhường nào, sao có thể không tận dụng tối đa cơ chứ!
"Nghe nói Trung Lang tướng đang có một vụ án mà thân nhân không cho khám nghiệm tử..."
Trường Man cố gắng khống chế để không thể hiện quá rõ ràng: "Dù gì thì thi thể cũng phải được nhập liệm, đúng chứ? Gần đây ta có quen biết một vị tiểu lang quân rất được việc đã giúp ích rất nhiều trong việc tra án. Nếu Trung Lang tướng cần, y nhất định sẽ không từ chối đâu."
Ai kia không muốn dính dáng vào chuyện của quan phủ, nhưng đây là chuyện ngươi có thể làm chủ được chắc? Ngươi không muốn bị tìm đến thì đã sao, ta cứ muốn sử dụng ngươi đấy!
Vũ Viên khẽ nhếch môi cười, khàn giọng lười biếng nói: "Ai dạy ngươi chủ ý này?"
"Ai... lại đi dạy loại chủ ý này? Là vì người này vô tình rơi vào tay ta rồi sơ hở lộ ra chút bản lĩnh mà thôi." Đồ Trường Man nào phải đang tiến cử Thôi Hoàn, nhưng nghĩ lại thì thấy tiến cử cũng là công. Nếu Thôi Hoàn lập được công thì chẳng phải cũng là công lao của gã sao?
Vị trước mặt này chính là Thập Tam lang đấy, ai dám tính toán gì cơ chứ. Cũng chỉ có kiểu người lá gan mập mạp ưa chơi lớn như gã mới dám mưu lợi cho mình chút cơ hội nho nhỏ này thôi: "Nếu như không phù hợp thì thôi vậy, ngài cứ xem như ta chưa nói gì."
Eo lưng cũng khá thẳng, ánh mắt còn khá chính nghĩa, dáng vẻ trung nghĩa, bất khuất, dám liều mình ấy - diễn đến mức khiến cho mãnh nam cũng phải rơi lệ.
Vũ Viên xoay người rời đi: "Rảnh rỗi thì đi tìm đại phu khám một chút."
Bị người ta lợi dụng đến mức này rồi mà còn không phát giác ra được, e là hết thuốc chữa rồi.
Đồ Trường Man không dám ngăn cản, chỉ đành hành lễ chào rồi đau lòng vì vụt mất cơ hội.
Sau một hồi suy tư, gã cúi đầu lục tìm khắp người, quay một vòng nhìn toàn thân, cuối cùng phát hiện chỗ quần phía sau bắp chân phải, vị trí bên dưới đầu gối không biết đã bị vướng rách từ khi nào, da bị xước ứa ra vài vết máu.
Vết thương nhỏ thế này mà Thập Tam lang cũng có thể nhìn thấy sao? Vết thương nhỏ thế này cũng được tính là vết thương ư? Lại còn dặn gã đi xem đại phu? Chậm thêm xíu nữa sợ là sẽ lành luôn rồi...
Ông trời ơi... lẽ nào gã sắp thành tâm phúc của Thập Tam lang rồi sao! Chỉ có gã mới nhận được sự quan tâm yêu mến từ Thập Tam lang thôi!
Thôi lang quân quả nhiên vượng ta!
Động tĩnh ở phường Vĩnh Ninh đến cả người ngoài cũng có thể điều tra ra được, Vũ Viên sống ở đây sao có thể không biết gì cho được. Chẳng qua là vì hắn vẫn chưa có thời gian “tham gia náo nhiệt”, mấy ngày nay công việc bận rộn đến mức thể không về nhà, nhưng bây giờ nhìn lại —— tiểu Thôi lang quân - người hàng xóm mới này có vẻ rất muốn gặp hắn.
Xét trên các phương diện và ý nghĩa.
Còn thúc giục hắn như vậy.
Ngươi muốn gặp thì cho ngươi gặp chắc?
Nằm mơ.
Thứ mà Vũ Thập Tam lang không thiếu nhất chính là máu phản nghịch.
Hắn nhón chân chuyển hướng, đổi ý rồi, không trở về phường Vĩnh Ninh nữa, thay vào đó là đi chỗ khác làm loạn tiếp.
Hắn còn biết bao nhiêu việc phải làm, chẳng hạn như việc Thánh nhân làm mất đồ, hai vụ án mạng, thi thể của Phong nương tử bị cha ruột ngăn cản không cho nghiệm thi, những thương nhân và gia nô trong phương hướng điều tra manh mối... thậm chí hắn còn vào cung một chuyến.
Lúc trở về thì đêm đã khuya.
Trường An cấm đi đêm, bất kỳ ai cũng không được vi phạm, nhưng ai bảo hắn hôm nay “trùng hợp” đang đi tuần chứ? Đến lúc đổi ca, hắn men theo bức tường của phương Vĩnh Ninh, nhảy lên một cái là có thể đi bộ về nhà rồi.
Đêm tĩnh lặng không mây, tiếng côn trùng cũng đã ngớt, cả toà thành đều chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có một nơi là còn lập lòe ánh nến ấm áp, chói lọi rực rỡ, chỗ đó… ngay cạnh viện của hắn.
Hắn nhảy tường trở về nhà, lúc đi ngang qua đã tiện nhìn một chút.
Viện của hàng xóm đã cài then nhưng của phòng lại mở toang, ánh nến từng chút từng chút hợp lại từ của phòng, một vị lang quân trẻ tuổi đang ngồi trong viện nghiêm túc nghiên cứu... một đoạn xương đùi, lưỡi dao tinh tế trong tay y còn đang vạch ra cái gì đó.
Y nghiêng người ngồi, eo gầy đến mức một tay là có thể nắm được, rõ ràng là đang mặc tẩm y lại chẳng hề cẩu thả với chiếc cổ áo chỉnh tề. Cơn gió lướt qua có thể phất lên tà áo nhưng lại chẳng thể vén lên nổi một góc cổ áo, không lộ ra thêm được chút da thịt nào.
Mái tóc đen như mực, đôi mi dài, mặt ngọc eo thon, ngón tay thon dài, dẻo dai như trúc, tướng mạo như trăng sáng, tư thái tựa gió mây, đèn mỹ nhân, bóng mỹ nhân. Quả là một bức hoạ mỹ nhân dưới ánh đèn tuyệt đẹp.
Tiếc là trên tay mỹ nhân đang một cầm lưỡi dao mỏng, ánh sáng sắc lạnh ấy như đang âm thầm cảnh cáo.
Dụ dỗ ngươi đến gần, nhưng lại khiến ngươi không dám đến gần.
Ánh mắt Vũ Viên lạnh nhạt, bóng người cường tráng từ trong bóng đêm lướt qua rồi nhẹ nhàng đáp xuống sân nhà mình, trông giống như một chú mèo lớn bướng bỉnh không chịu thuần phục.