Họ Thôi, thường dân.
Đôi chân dài với tỷ lệ ưu việt của Vũ Thập Tam lang đi xuyên qua đường phố, tạo nên một đường cắt hoàn mỹ dưới ánh nắng long lanh.
Chuyện này thú vị rồi đây.
Đột nhiên từ đâu xuất hiện một lang quân trẻ tuổi tiếng tăm vang xa, hắn còn liên tục nghe được việc y không quan tâm thanh danh và cả chuyện vị Thôi lang quân có kỹ thuật nhập liệm tuyệt diệu này là người không thích tranh giành…
Trùng hợp là hắn đang có một vụ án mạng, thi thể được người nhà trông coi, sống chết không chịu cho khám nghiệm tử thi.
Rõ ràng rồi, vị tiểu lang quân này đang nhắm vào hắn đây mà.
Trong thành Trường An này, thế mà lại có người dám tính kế hắn, lá gan cũng lớn đấy.
Phá án không nhất thiết phải khám nghiệm tử thi. Nếu cứ nhất thiết phải nghiệm thì cũng chẳng ai cản được, hắn có hàng vạn cách để nhìn thấy thi thể của Phong nương tử. Tiếc là gần đây có một chồng tấu chương dâng lên để tố cáo hắn, khiến hắn bị Thái Hậu phạt bổng lộc. Do đó có một vài chuyện không thể làm quá mạnh tay, nếu đã như vậy thì…
Hắn nhón chân đổi hướng, đi về phía tây.
Nhà họ Khương.
Khang thị với tình trạng sức khoẻ cùng tinh thần không mấy khả quan được khuyên vào trong nghỉ ngơi. Thế nhưng bà lại chẳng thể chợp mắt nổi, bất kể là do thân thể đau ốm hay là nội tâm đau khổ đều khiến bà khó lòng buông bỏ.
Sau khi ghe thấy tất cả mọi người trong phòng đều đã ra ngoài, yên tĩnh hồi lâu cũng không thấy ai vào làm phiền nữa, bà chợt lặng lẽ đứng dậy. Đôi bàn tay gầy gò lần mò men theo bức tường đi đến phòng Chước nương tử.
Tuy bà không nhìn thấy, nhưng chẳng ai có thể quen thuộc với ngôi nhà này hơn bà.
Tiếng nhạc tang ngoài viện lên xuống, tiếng người đến chia buồn không dứt. Chước nương vốn không hề thích kiểu náo nhiệt như thế này, nàng thích ngồi bên cửa sổ ngửi hương hoa, ngồi xếp chân bên chiếc giường nhỏ lật thoại bản hoặc dùng dải lụa vén tay áo lên rồi pha các loại trà trái cây khác nhau...
Bước chân của Khang thị chầm chậm, tay men theo góc tường mò mẫm. Bà từng chút từng chút một mò đến tấm bình phong trong phòng của Chước nương tử, trên đó đang treo bộ y phục nàng thay ra trước lúc ra ngoài; mò đếm tấm màn giường làm bằng lụa mỏng được tô điểm bằng những chú chuồn chuồn nhỏ xinh; mò đến chiếc tủ thấp ở đầu giường với một cuốn sổ sách được nàng thuận tay đặt lên trên.
Bà dùng chính tay mình phác họa lại từng li từng tí, hồi tưởng lại khoảng thời gian con gái vẫn còn ở đây.
Cho đến khi bà chạm đến chiếc hộp vàng mã dưới gầm giường, vành mắt chợt ửng đỏ.
Cuối cùng, bà ngồi xuống cửa sổ phía nam, ngửi thấy mùi hương của cúc hoạ mi ngoài cửa sổ.
Mùi hương không hề nồng, thay vào đó là sự thanh nhã tươi mát, rất thích hợp để gợi nhớ.
Tay bà chậm rãi sờ đến mặt bàn làm từ gỗ Kê Sí trong vô định, đây là thói quen sau khi mắt trở nên kém đi. Bà tiếp tục dùng cách này để cảm nhận dấu vết tồn tại của Chước nương, tiếp đó thì mò đến một chiếc ngăn kéo nhỏ bên phải, mở ra thì phát hiện một cây trâm bạc ở bên trong.
Bàn tay bà từ từ run rẩy, nước mắt cứ thế rơi xuống.
"Chước nương... Chước nương của ta..."
Vũ Viên đứng bên ngoài cửa sổ đã nhìn thấy hết tất cả.
Nào phải hắn không quan tâm đến chuyện này, nhưng chẳng phải đã có người bên dưới đang chạy đôn chạy đáo cùng với vị lang quân nhập liệm sư “tiếng tăm lừng lẫy như sấm nổ bên tai” kia rồi sao?
Tuổi tác của Khang thị không tính là quá lớn, nhưng lại trông như thể đã đi qua bao nhiêu khổ nạn khốn cùng của năm tháng. Đôi mắt bà gần như mù lòa, chưa gì đã phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng thật là đáng thương, nhưng mà…
Mày kiếm của Vũ Viên nhếch lên, Thôi lang phải chăng có lời nào còn chưa nói với Đồ Trường Man?
Tâm tư sâu xa như vậy, có chút nguy hiểm đây.
Khang thị mới là mấu chốt của vụ án lần này, ấy vậy mà tên thuộc hạ không có não kia của hắn đến điểm này cũng không nhìn ra được.
Tên thuộc hạ không có não - Đồ Trường Man đang đi theo chỉ điểm của Thôi lang quân mà mọc ra được thêm ít não. Gã lấy sự biến hóa trong cảm xúc của Chước nương tử lúc còn sống làm trọng điểm để thu thập điều tra về phạm vi hoạt động và nghề nghiệp của kẻ tình nghi, tập trung vào những kẻ lạ mặt mới đến Trường An gần đây.
Gã tra ra được một thương nhân tên Lăng Vĩnh vừa đến Trường An tháng trước, khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, tướng mạo khôi ngô chính trực, đương trong độ tuổi sung sức.
Lăng Vĩnh có thể xem là người phù hợp nhất rồi, tuy không quen biết Chước nương tử nhưng gã hỏi gì cũng đáp lời được:
Tại sao lại đến Trường An? Bởi vì hắn làm ăn buôn bán, Trường An giàu có sầm uất, phàm là thương nhân thì không thể không muốn đến phát triển; tại sao phạm vi hoạt động lại như thế này? Bởi vì nhà của hắn quả thật ở gần đây, cũng phải tìm cơ hội làm ăn chứ, vì vậy ra ngoài nhiều cũng dễ hiểu thôi...
Đồ Trường Man không hề tìm được điểm khả nghi nào trong câu trả lời của hắn, hành vi của người này thực sự hoàn toàn phù hợp với đặc điểm nghề nghiệp của mình. Cho dù có điều tra tiếp thì cũng không tìm ra được mối liên hệ nào với Chước nương tử, bọn họ đến cả mặt còn chưa gặp qua cơ mà.
Thế nhưng, gã vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tên Lăng Vĩnh này rất thông minh, rất biết cách trả lời lại còn cố chấp muốn che giấu thứ gì đó. Thứ đó giống như một vách ngăn ngăn cách tất cả với chuyện của Chước nương tử...
Hỏi ngươi không được thì hết cách điều tra rồi chắc? Cũng không biết nhìn xem thành Trường An này là địa bàn của ai!
Đồ Trường Man bắt đầu ra dáng một kẻ tác oai tác quái muốn chèn ép dân quê. Với “mối quan hệ” của gã, có thể không điều tra ra tên Lăng Vĩnh này mỗi ngày sau khi đến Trường An thường đi đâu, làm gì chắc? Đến cả qυầи ɭóŧ hắn mặc mỗi ngày có màu gì còn hỏi ra được nữa đấy!
Dân chúng trong phường không khỏi kêu khổ, tiếng oán thán khắp nơi, bởi vì có vài chuyện họ thật sự chẳng nhớ nổi nữa rồi… rốt cuộc là ai chọc vào tên chó điên này vậy!
Đồ Trường Man hoàn toàn không lấy làm xấu hổ, cách làm việc của gã chính là như thế đó, làm sao nào!
Mắng người cũng mệt lắm chứ bộ, thật mà! Miệng khô lưỡi khô, còn mệt hơn cả việc đẩy con lừa lên cối xay nữa. Ai có thể hiểu được nỗi khổ của gã chứ!
Tưởng gã không muốn nhẹ nhàng hoà nhã làm việc chắc? Gã đã hoà nhã rồi mà người ta có phối hợp đâu! Vậy nên, muốn giải quyết một việc nhanh chóng thì phải hung dữ! Phải kịch liệt!
Gã vật vã hơn nửa ngày, một hớp nước còn chưa kịp uống đã vô tình gặp được Vũ Viên nhàn nhã đi ngang qua.
Đồ Trường Man vỗ mạnh vào đầu một cái, Thôi lang đúng là thần mà! Không cần phải gượng ép, cứ làm việc cho tốt, cơ hội nhất định sẽ đến. Cơ hội chẳng phải đã đến rồi sao!