Đồ Trường Man suy nghĩ, việc này rất có thể là do người quen gây án.
Nhưng người trong nhà họ Khương lại không một ai biết vị người quen đột nhiên xuất hiện này của Chước nương tử là ai.
Khương Niên nói dạo gần đây tâm trạng của tỷ tỷ không được tốt lắm, nhìn qua thì là một người vui vẻ rạng rỡ, làm việc nhanh nhẹn nhưng đôi lúc nàng sẽ lén lút khóc một mình. Cậu đã từng bắt gặp, nhưng tỷ tỷ vẫn bảo rằng nàng không khóc, còn dặn cậu phải vờ như chưa thấy gì.
Khang thị cũng thế, nhìn qua thì thấy bà là người dịu dàng hoà nhã, nhưng sâu bên trong lại rất quật cường. Thế nhưng, cậu cũng đã từng bắt gặp Khang thị lặng lẽ lau nước mắt, bà cũng không chịu thừa nhận là mình khóc, cũng dặn con trai xem như chưa thấy gì.
Thân là đứa con nhỏ nhất trong nhà, Khương Niên đã quen với cách chung sống của mẫu thân và tỷ tỷ. Họ đều bận tâm đến đối phương, lo lắng cho đối phương, buồn bã vì đối phương và cũng vui vẻ vì đối phương. Thế nhưng, họ lại nhất quyết không muốn thổ lộ cho người kia biết, có lẽ là vì khoảng thời gian tám năm ly biệt ấy đã khiến cho hai mẹ con họ mất đi sự kết nối.
Khương Niên chỉ cho rằng giữa họ lại có chuyện gì chưa nói rõ với nhau mà thôi. Tuy cách biểu đạt cảm xúc của mẹ và tỷ tỷ khiến cậu có hơi khó hiểu, nhưng từ đó đến giờ họ vẫn luôn như thế, cậu cũng tôn trọng mà không tiếp tục theo dõi, tránh tạo thêm áp lực cho họ.
Nhưng bây giờ tỷ tỷ đã không còn, những chuyện nhạy cảm đó cũng dần lộ ra sự kì lạ, cậu không dám không nói.
Đồ Trường Man trầm ngâm: "Chước nương tử năm nay đã hai mươi lăm rồi nhỉ, tại sao còn chưa đi mai mối, người trong nhà không giục sao?"
Khương Niên liền cúi đầu: "Ta mồ côi cha từ trong bụng mẹ, lúc ra đời, điều kiện trong nhà vô cùng khó khăn, mẹ ta lúc đó đã khóc rất nhiều, từ đó mắc bệnh về mắt. Vì gia cảnh ngày càng sa sút nên tỷ tỷ đã kí khế ước bán mình vài năm rồi rời đi cùng người môi giới, bảo là đến nhà giàu làm nha hoàn, trước khi đi còn để lại ngân lượng để giúp người nhà sống tốt hơn…"
“Khi tỷ tỷ trở về thì ta đã tám tuổi, mắt của mẹ cũng đã chẳng thể chữa được nữa, ngược lại còn ngày một nặng thêm. Chính tỷ tỷ là người đã vực dậy cả gia đình, gầy dựng nên sự nghiệp như hôm nay."
"Ngay sau đó đã có người đến làm mai nhưng tỷ tỷ bảo mình trên có mẹ già, dưới còn có ấu đệ, tỷ ấy không thể buông bỏ mặc kệ, ai khuyên cũng không nghe. Mãi đến hai năm gần đây, ta đã dần trưởng thành, tỷ ấy lại tiếp tục sửa lời, bảo muốn xem duyên phận, nhưng thực chất lại chẳng mấy để tâm đến việc này."
"Mẹ luôn cảm thấy mắc nợ tỷ tỷ nên bất kỳ quyết định gì của tỷ tỷ, đặc biệt là những việc tỷ ấy không muốn làm thì người đều không phản đối, ta... ta lại càng không dám nói năng gì. Ta lớn được đến chừng này một nửa là do mẹ che chở, nửa còn lại là nhờ tỷ tỷ chăm sóc. Vì vậy chỉ cần tỷ ấy vui, sau này có phải nuôi cả đời ta cũng chịu."
"Ta cũng không nỡ để tỷ tỷ xuất giá, muốn nuôi tỷ ấy cả đời..."
Cứ như thế, Đồ Trường Man vẫn chẳng hỏi ra được chuyện gì về tình nhân của Chước nương tử, như thể tất cả mọi người đều không hề hay biết còn có một nam nhân tồn tại trong chuyện này.
Như thể ngày hôm đó nàng đi ngang qua phố, chạm mặt với Thánh nhân đang vi hành chỉ là ngẫu nhiên, càng không có chút dính dáng nào đến khối ngọc giác bị mất cả.
Phường Vĩnh Ninh.
Thôi Hoàn về nhà, y cởi xuống ngoại y, rửa tay, giặt đồ, dọn dẹp chiếc rương rồi trở về phòng.
Y không ở lại nhà họ Khương, không tham gia vào quá trình điều tra cùng Đồ Trường Man, cũng không thèm nghe chi tiết vụ án, đó là bởi vì y đã biết hết rồi.
Có một số việc… chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cây trâm bạc cũ kĩ trong phòng của Chước nương tử, cúc họa mi ngoài cửa sổ, việc chuẩn bị vàng mã để từ biệt, sức khỏe của Khang thị...
Cái chết của nàng tất nhiên là không liên quan đến "nhân vật lớn", nhưng quả thật rất kỳ lạ.
Một kẻ xuất hiện không một tiếng động, ẩn nấp để gϊếŧ nàng lại ở ngay bên cạnh nàng, theo dõi nàng trong đám đông, giám sát nàng trong bóng tối, thậm chí đã từng nhắc nhở về việc mình sẽ xuất hiện, sau đó ngắm nhìn dáng vẻ sợ hãi của nàng...
Buộc nàng không thể không tách khỏi người khác để nói chuyện.
Động cơ của hung thủ là gì? Tại sao lại phải dồn người vào chỗ chết, là vì nguyên nhân gì đó trong quá khứ hay còn có lý do nào khác?
Thôi Hoàn ngồi bên cạnh bàn mài mực, sau đó y mở "Vãng sinh lục" ra, lật đến trang trắng mới nhất, lấy bút chấm mực rồi viết xuống tên của Chước nương tử.
Xuất thân, tướng mạo, tính cách, quá trình tử vong, xử lí thi thể và điểm quan trọng trong trang điểm...
Rất nhiều.
Đồ Trường Man nhất định sẽ lần theo điều tra manh mối trong quá khứ, và rồi nhất định sẽ mắc kẹt, mà đã mắc kẹt rồi thì sẽ tìm đến y…
Tất nhiên, y cũng không thể khiến người khác thất vọng nhỉ.
Sắc trời dần tối, bóng đêm bao phủ, dưới ánh nến nhẹ nhàng nhảy múa, y dừng bút.
Thôi Hoàn đặt bút xuống, khép lại "Vãng sinh lục" rồi rửa tay. Trước khi đi tắm, y đốt ba nén hương, tiếp đó là đẩy mở cánh cửa ngầm cực ít khi được dùng đến ở trong phòng.
Căn phòng ấy không lớn, nhưng vì chỉ đặt một chiếc bàn thờ nên không hề có cảm giác bức bối chật chội.
Trên bàn thờ là một hàng bài vị.
Đồ Trường Man nhìn chằm chằm vào nhà họ Khương tra xét cả một ngày trời với ánh mắt đăm chiêu. Thu hoạch... không phải là không có, nhưng quá vụn vặt rồi, đừng nói là hung thủ sát hại Chước nương tử, đến cả việc năm đó Chước nương tử đi làm nha hoàn cho ai còn không tra ra được, người môi giới ở đâu, đường đi như thế nào, vậy mà lại không, tra, được, gì, hết! Những trải nghiệm của Chước nương tử kể lại sau khi trở về toàn là bịa đặt, không thể xác minh được gì cả. Người nhà họ Khương thế mà cũng chưa từng nảy sinh nghi ngờ!
Tên nam nhân kia rốt cuộc đang ở đâu, đứa trẻ được sinh ra đã bị giấu ở chỗ nào!
Tra không ra, đương nhiên không phải do năng lực của gã, mà là do mắc bẫy của Thôi lang. Phải chăng là Thôi lang cố ý dụ gã vào tròng, dùng lý do nhìn thì có vẻ thật nhưng thực chất là giả đó để gã nảy sinh nghi ngờ với mục đích điều tra vụ án này?