Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 6.1: Thôi lang là người tốt

"...Tỷ tỷ nhất định sẽ thích."

"Tỷ tỷ đã lấy hạt giống cúc họa mi từ chỗ ta rồi tự mình trồng ngoài cửa sổ. Tỷ ấy bảo là thích màu sắc của chúng, đợi sau này nở hoa nhất định sẽ cài lên tóc, mỗi ngày một đóa... So với mấy món trang sức trâm thoa, tỷ tỷ càng thích cài hoa...nhưng hoa vừa nở thì tỷ ấy đã..."

Khương Niên khóc lớn thảm thiết, sau đó đột nhiên quỳ gối với Đồ Trường Man đang đứng sau lưng Thôi Hoàn: "Ta biết hôm nay ngài đến là để âm thầm điều tra… không cần đâu, ta muốn báo quan! Cái chết của tỷ tỷ ta không phải tai nạn gì cả, nhất định là bị người khác hại!"

Thôi Hoàn rũ mắt, biểu cảm lúc này của Khương Niên giống y hệt với những lần muốn nói lại thôi trước đó.

Khương Niên che mặt: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ của ta chắc hẳn đã biết trước sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Tỷ ấy từng nói với ta bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được rêu rao, tất cả là vì mẫu thân, vì cái nhà này. Tỷ ấy còn dặn ta phải nghe lời, phải biết gánh vác trách nhiệm của mình, buộc ta phải dùng tính mạng của mẫu thân và tỷ tỷ để thề, vậy nên ta mới... Nhưng tỷ tỷ không nên chết như thế, tỷ ấy không nên chết một cách không rõ ràng, cầu xin quan phủ hãy điều tra lại!"

Đồ Trường Man: "..."

Vậy, vậy là thành công rồi? Không cần nói lời khuyên nhủ, cũng chẳng cần dùng hình ra oai, chỉ đơn giản vậy thôi sao!

Lúc trước gã làm việc còn chưa từng thuận lợi như vậy bao giờ, đến cả sự tôn kính như thế này cũng chưa từng được nhận.

Thôi lang này quả nhiên rất ma quái!

Nếu như nhà họ Khương đã báo án thì tiếp theo đây chính là việc của quan gia, Thôi Hoàn cũng không thuận thế mà ở lại, y lấy lý do công việc đã hoàn thành để cáo từ.

Đồ Trường Man xử lý sơ qua hiện trường rồi tiễn Thôi Hoàn rời đi. Gã có cảm giác nếu không tiễn y thì chút đạo đức còn sót lại không nhiều lắm của mình sẽ không cho phép.

Gã vừa tiễn vừa tiếc nuối, nhiều lần liếc nhìn y: "Ngươi nói xem, ngươi thông minh như thế sao lại muốn làm nghề này chứ? Cứ đi theo con đường bình thường chẳng phải đã có thể nổi bật hơn người rồi sao?"

Thôi Hoàn nhấc tà áo bước qua ngưỡng cửa: "Thông minh… đối với người nghèo mà nói, chưa chắc là chuyện tốt."

Đồ Trường Man nghẹn họng.

Thôi Hoàn: "Con người sống trên đời, chẳng qua cũng chỉ cần một bát cơm, một bộ y phục và một chiếc giường mà thôi. Cho dù là nổi bật hơn người hay bình thường vô danh, chẳng phải cũng đều sống như thế qua ngày?"

Đồ Trường Man: "..."

Đúng nhỉ, thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc*, những người có xuất thân thấp kém dẫu có thông minh thì đã sao? Nếu muốn leo lên được đến đỉnh thì cũng phải lệ thuộc vào thế gia, mỗi lời nói cử chỉ đều phải phù hợp với lợi ích của thế gia. Đến lúc ấy, chắc gì đã có thể được tự nhiên vui vẻ như hiện tại?

*Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tộc (上品无寒门, 下品无士族 ): Chỉ trong việc tiến cử nhân tài, trong thượng phẩm không có con em nhà nghèo, còn trong hạ phẩm không có thế lực môn phiệt sĩ tộc. Qua đó phản ánh sự phân chia giàu nghèo trong xã hội phong kiến.

Là vui vẻ nhỉ?

Thôi lang dường như không hề bài xích khi tiếp nhận loại công việc này, y còn rất sẵn lòng trải nghiệm nó, giúp người khác làm đủ thứ việc khác nhau.

Y rời đi cũng thật tiêu sái, thật sự không quản nữa sao?

Không phải chứ! Thế tại sao lại giúp đỡ tích cực như vậy? Chẳng phải có ý đồ gì sao? Không lẽ thực chất chỉ là vì nhiệt tình, mọi việc y làm cũng chỉ là tiện tay thôi ư?

Đồ Trường Man không nghĩ ra khả năng nào khác, chỉ có thể buộc mình tiếp nhận là do Thôi lang quá tốt.

Không đúng...

Gã vỗ vỗ đầu, chuyện mình gặp phải lần này không đúng, người mình gặp phải không đúng, đến cả chính bản thân cũng không đúng nốt. Nhưng lại chẳng biết là sai chỗ nào.

Nhưng không thể thay đổi một sự thật rằng mọi lời nói của Thôi lang đều có căn cứ. Y chỉ giúp người mất nhập liệm thôi mà cũng có thể phát hiện ra được nhiều thứ như vậy, e là đến ngỗ tác cũng không có năng lực này. Gã rất ít khi thật lòng khâm phục ai, mà người trước đó còn là Thập Tam lang nữa.

"Kệ đi, cứ tra án trước vậy."

Đồ Trường Man xoa tay, bắt đầu xem xét vụ án. Chỉ cần có thể làm tốt, tất cả đều là công lao!

Đương nhiên gã sẽ không tùy tiện nói ra những tin tức được Thôi Hoàn cung cấp.

Chẳng hạn như việc Chước nương tử có nam nhân này, gã đã hỏi hết một vòng nhà họ Khương, từ quản gia, hạ nhân cho đến tộc nhân trong nhà… để thu thập hành trình ngày hôm đó của Chước nương tử, thức dậy giờ nào, ăn mặc thế nào, trang điểm ra sao, làm những việc gì, hành trình được sắp xếp như thế nào.

Nàng quả thật đã có hẹn với một vị khách hàng vào ngày hôm đó tại xưởng hoa của nhà họ Khương ở ngoại ô để kiểm hàng.

Vị khách hàng họ Vương này là khách quen, rất hay qua lại trong việc làm ăn, mối quan hệ có thể coi là không tệ. Nhưng hôm ấy vị khách hàng họ Vương kia vốn không hề gặp được nàng, rất nhiều hạ nhân có thể làm chứng, vị khách hàng đó đã đợi từ giờ mùi* đến tận giờ dậu*.

*Giờ mùi: từ 13 giờ đến 15 giờ.

*Giờ dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ.

Nhưng Chước nương tử lại dùng xong cơm trưa rất sớm, giờ tỵ* đã lập tức xuất phát. Xưởng hoa Khương gia cách đây cũng không xa, cưỡi ngựa đến đó ước chừng chỉ khoảng nửa canh giờ, vừa hay đúng như trong giờ hẹn với khách hàng họ Vương, tại sao nàng lại xuất phát sớm như thế?

*Giờ tỵ: Từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.

Phỏng chừng —— nàng còn có hẹn với người khác.

Nàng muốn làm cho xong việc đó trước khi đến gặp khách hàng họ Vương.

Có thể khi đó nàng không hề bị ai đó cản lại, mà là đã có hẹn từ trước.

Nhưng nhà họ Khương lại không có ai biết đến việc này, từ quản gia cho đến mẹ con Khang thị đều bảo Chước nương tử làm việc vô cùng hào phóng, chưa từng có bí mật gì, việc lén lút hẹn một ai đó hay lén lút làm gì đó thật chẳng giống nàng chút nào. Vậy nên không có ai suy nghĩ theo hướng này cả.

Ngựa của Chước nương tử cũng là sau đó mới tìm được ở gần đó khi đang yên tĩnh ăn cỏ và không hề bị buộc lại —— như thể việc muốn làm kia vốn nằm trong dự liệu của nàng, có thể giải quyết rất nhanh.