Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 5.3: Có ta chẳng phải đủ rồi sao

Thôi Hoàn thu lại nụ cười, như đang tùy ý mà nói: "Nghe nói người gặp chuyện ngoài ý muốn dạo gần đây không chỉ có mỗi Chước nương tử."

"Phía Thập Tam lang của bọn ta còn một người nữa, được gọi là Phong nương tử." Đồ Trường Man hừ một tiếng: "Nếu không phải do ngài ấy quá bận rộn thì việc này cũng không tới lượt đám dưới trướng là bọn ta quản. Phía ngài ấy còn phiền phức hơn thế này nhiều, nghe nói người nhà sống chết không cho ngỗ tác nghiệm thi, nói gì cũng không nghe."

Đuôi mắt Thôi Hoàn hơi rũ xuống: "Không cho nghiệm thi sao..."

"Ngươi không biết đó thôi, ngoài kia còn có một loại ngỗ tác mà thân nhân người mất vô cùng ghê tởm. Bản thân chúng vốn cũng chẳng có chức quyền gì, ấy vậy mà cứ phải trong phạm vi quản lý có hạn nhất, làm ra chuyện không bằng súc sinh nhất."

Nói đến ngỗ tác, Đồ Trường Man ngay lập tức liền hớn hở, nhìn Thôi Hoàn với ánh mắt sâu xa: "Cái khác thì không nói, chỉ nói đến dáng vẻ của Chước nương tử thôi, ngươi xử lý được tốt như thế, nếu thật sự có chỗ cần khám nghiệm thì đám ngỗ tác kia chắc phải bó tay rồi."

Che được mấy vết xanh xanh tím tím, lấp được chỗ khuyết, giấu được nơi xương gãy, mọi vết tích trên cơ thể của người mất đều không còn thì còn khám nghiệm cái gì được nữa, ngỗ tác chắc phải tức đến mức gọi mẹ mất.

Thôi Hoàn: "Cần ngỗ tác làm gì?"

Đồ Trường Man: "Hả?"

Thôi Hoàn: "Có ta chẳng phải đã đủ rồi sao."

Đồ Trường Man: "..."

"Ngỗ tác và nhập liệm sư là hai công việc hoàn toàn khác nhau..."

Thôi Hoàn bắt đầu nói: "Cơ quan nội tạng của người mất bị xuất huyết nghiêm trọng, hiển nhiên là do ngã từ trên cao xuống, vết gãy xương đa số xuất hiện ở nửa thân trái, nửa thân phải cũng bị thương y hệt, vết bầm tím nghiêm trọng xuất hiện ở nhiều vị trí khác nhau, miệng vết thương bị dính bụi bẩn, có thể thấy được nơi người mất rơi xuống không phải đất bằng phẳng, mà là một con dốc thoải*, điều kiện mặt đất không tốt, có đá vụn và cát xám, do đó mới khiến người mất trong quá trình lăn xuống bị ma sát nhiều lần, xương thái dương trái bị nứt một khoảng rất sâu, kết mạc xuất huyết cho thấy não bộ bị thương nghiêm trọng, đây cũng chính là vết thương trí mạng. Quá trình tử vong xảy ra rất nhanh, nói cách khác..."

*Dốc thoải: Con dốc thấp dần xuống trên một khoảng dài

"May mắn duy nhất của nàng chính là quá trình tử vong không hề kéo dài sự đau đớn, không phải trơ mắt nhìn chính mình vì mất máu quá nhiều mà chết."

"Nàng ra khỏi thành là vì có hẹn với người khác, sau khi qua trung thu thì sẽ đến tiết trùng dương, đây là khoảng thời gian cần rất nhiều hoa nên nàng sẽ rất bận rộn, người bàn việc làm ăn với nàng là ai, đã gặp qua chưa, có khiếm khuyết gì không? Nàng đã cưỡi ngựa ra khỏi thành, vậy thì ngựa ở đâu, có sự cố gì mà phải dừng lại giữa đường, là tự mình dừng, hay là bị người khác cản lại, nếu tự mình dừng thì tại sao lại dừng, còn nếu bị người khác cản thì người cản là ai? Vách núi cao nàng rơi xuống chắc hẳn không khó tìm, nếu là bị người khác đẩy thì chỗ vách núi có thể sẽ có dấu vết kháng cự hoặc là vết giày bị kéo lê…"

*Tiết trùng dương: cách gọi khác của tiết trùng cửu - tết của người già (Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương)

"Những dấu vết tương ứng đã được ta tìm thấy trên bộ y phục cũ của Chước nương tử lúc cởi xuống, đế giày của nàng có vết ma sát vô cùng mới, được tạo bởi một lực đạo rất lớn. Vậy nên cái chết của nàng chắc chắn là bị sát hại."

Đồ Trường Man hít một hơi: "Bị, bị gϊếŧ?"

Xem chuẩn đến vậy sao?

Thôi Hoàn gật đầu: "Trong y phục của nàng có cuốn theo vài mảnh vụn từ vỏ trái cây tươi, trước sau đều có, trên váy áo phía trước còn có một ít cánh hoa phấn nhưng phía sau không có —— Nói cách khác, nàng rơi từ vách núi cao xuống dốc thoải, trên dốc có vụn vỏ trái cây tươi, trong lúc nàng lăn xuống đã dính lên người, cả thân trên lẫn dưới đều bị dính, nhưng cánh hoa phấn chỉ xuất hiện ở thân trước, tức là sau khi dừng lại mới bị gió thổi rơi lên người."

Đồ Trường Man nuốt nước bọt.

Thôi Hoàn nhìn gã: "Trong núi có khỉ hoang, giờ thân* sẽ ra ngoài kiếm hoa quả ăn, còn hoa phấn chỉ nở vào chạng vạng tối."

*Giờ thân: Từ 15:00 tới 17:00.

Đồ Trường Man hiểu ra: "Qua giờ thân chính là giờ dậu*, giờ đó gà đều đã về chuồng hết rồi, vừa lúc hoa phấn nở, vì vậy Chước nương tử chắc chắn chết vào giờ thân!"

*Giờ dần: Từ 3 đến 5 giờ sáng.

"Ta còn có thể nói với ngài một chuyện…"

Thôi Hoàn rủ mắt, nhìn bụi cúc ngoài cửa sổ: "Chước nương tử tuy chưa xuất giá nhưng lại không phải chưa từng trải sự đời. Nàng từng sinh con, đã có nam nhân, hoặc là —— đã từng có nam nhân."

Đồ Trường Man trực tiếp sững sờ, lợi, lợi hại vậy sao!

Gã không phải là chưa từng thấy ngỗ tác làm việc, nhưng cái đám ngỗ tác kia, ai nấy cũng được nha môn nuôi đến bóng loáng, lại còn nói chuyện rất khó hiểu, suốt ngày làm cao, nói rồi lại như không nói, một công việc rõ ràng cần được truyền đạt một cách tường tận nhất, đến tay bọn chúng lại thành chú trọng "nghệ thuật nói chuyện". Hơn nữa, gã thật sự chưa thấy ai có thể đưa ra kết luận vừa nhanh, vừa chắc chắn lại còn nhiều như thế này.

Tiểu lang quân này quả là thần kì!

Chẳng trách dám nói lời ngông cuồng...

Có y rồi thì cần gì ngỗ tác nữa! Liếc mắt một cái là nhìn ra được hết!

Gã ngơ ngác nhìn Thôi Hoàn. Thôi Hoàn đã không còn trong phòng, y đi ra ngoài, ngắt một đóa cúc hoạ mi.

Đồ Trường Man tò mò theo sau, thấy y ngắt hoa xong thì đi đến trung đình...

Thôi Hoàn đi qua một hành lang dài, một cơn gió thoảng phất qua đuôi tóc cùng vạt áo của y, nhẹ nhàng đưa đẩy rồi âm thầm biến mất.

Y tiến vào linh đường, đến gần Chước nương tử rồi cầm đóa hoa trong tay nhẹ nhàng cài lên bên tai nàng.

"Nàng chắc hẳn sẽ thích."

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Khương Niên nhìn đoá cúc vàng non nớt rọi bóng lên gò má của tỷ tỷ thật rạng rỡ đáng yêu làm sao, sau đó đột nhiên che mặt khóc lớn thành tiếng.