Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 5.2: Có ta chẳng phải đủ rồi sao

Khương quản gia cũng cảm thấy Thôi lang quân không phải người bình thường, không thể nào có chuyện nhìn một chút đơn giản như vậy được, lần tự mình lĩnh hội trước đó thật sự quá mức chấn động...

Ông có chút tò mò không biết Thôi lang quân lần này muốn làm gì, nhưng trong nhà đang có tang, ông bận đến mức chân không chạm nổi đất nên nào có thời gian, chỉ có thể đưa người đến phòng Chước nương tử rồi tiếc nuối cáo lui.

Người vừa đi, tinh thần của Đồ Trường Man lập tức quay trở lại: "Mau mau! Tìm nhanh lên! Khối ngọc giác kia nói không chừng là ở trong đây đó!"

Thôi Hoàn: "..."

Vậy ra món đồ vật bị mất của vị nhân vật lớn nào đó chính là ngọc giác?

Y cũng không lập tức tìm cùng Đồ Trường Man, thay vào đó là quan sát căn phòng trước. Phòng của Chước nương tử rất to, giống như đa số các cô nương khuê tú ở Trường An - tao nhã, hoạt bát với nhiều màu sắc, còn có rất nhiều món đồ nhỏ lộng lẫy... Cái nào là món đồ nàng thích ngắm nghía nhất, đâu là nơi nàng thích ngồi nghỉ chân nhất đây?

Cửa sổ phía tây.

Thôi Hoàn đi qua hướng đó.

Chiếc bàn làm bằng gỗ kê sí, các cạnh bóng loáng chỉnh tề, một chút xước cũng không có, bên trên được dọn dẹp rất gọn gàng, chỉ có vài cuốn sổ sách cùng một chiếc ly nhỏ, chiếc ly màu trắng sáng bóng, bên trong không có nước, nhưng lại có dấu vết của nước khô để lại...

Hôm ấy, Chước nương tử có vẻ không phải vội vàng ra ngoài, nhưng tinh thần chắc chắn không được ổn định, nước bên trong còn chưa uống cạn, chưa kịp đem đổ hay rửa lại sạch sẽ mà để đến tận hôm nay, vậy nên nước mới bị hong khô, để lại dấu vết bên trong.

Bình thường khi ngồi ở đây, nàng sẽ làm gì? Chỉ xem sổ sách thôi ư?

Thôi Hoàn thử ngồi xuống, ngoài cửa sổ là một bụi cúc hoạ mi màu vàng non nớt, hình dáng tròn tròn xinh xắn, chúng vừa đến thời kì nở hoa, đang đung đưa đón cơn gió dễ chịu. Đây vừa hay là một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt, có ly cùng trà, bên tay dường như còn thiếu chút cái gì đó...

Y nhìn xung quanh, tay lần mò xuống dưới, bên tay phải có một ngăn kéo nhỏ, mở ra thì thấy một cây trâm bạc không được tính là quý giá gì. Bề mặt của nó sáng bóng, có thể thấy đã được ngắm nghía rất thường xuyên, nhưng bên cạnh hoa văn lồi lõm lại có màu đen lộ rõ, đây chính là màu sắc thường xuất hiện khi bạc bị ăn mòn theo thời gian, vậy nên cây trâm này nhất định là đồ cũ.

Chước nương tử rất giỏi trong việc kinh doanh, nhà họ Khương hiện tại cũng không tính là nghèo, muốn sở hữu một món đồ đắt tiền vốn không khó, huống hồ chỉ là một cây trâm bạc. Tại sao cây trâm này lại đặc biệt đến mức được Chước nương tử thường xuyên giữ bên mình?

Thôi Hoàn nhìn kỹ những hoa văn điêu khắc trên cây trâm, hồi lâu sau mới nhìn ra là một con chuồn chuồn... Tay nghề rõ là rất tệ. Khoảnh khắc nàng ngồi ở đây, ngắm nhìn hoa cúc ngoài cửa sổ, thưởng thức cây câm trên tay, trong đầu đang nghĩ đến điều gì?

Đồ Trường Man lục soát cả căn phòng cũng không thu hoạch được gì, lúc quay lại thì thấy Thôi lang đang ngồi trước cửa sổ, trên tay y còn cầm một cây trâm nát: "Ồ? Vật này từ đâu ra thế, sao ta không nhìn thấy?"

Tuy gã hành xử có hơi thô lỗ nhưng khi làm việc lại rất chuyên nghiệp, vừa vào phòng liền quét mắt nhìn hết một lượt, trong lòng có tính toán rõ ràng. Lúc lục tìm đồ, gã cũng rất cẩn thận, không hề có chuyện lật tung bừa bãi, cố hết sức giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của căn phòng. Thế nhưng, gã lại chẳng có chút ấn tượng nào với cây trâm này.

Thôi Hoàn hạ mắt nhìn xuống những đoá cúc hoạ mi đang đung đưa ngoài cửa sổ: "Chước nương tử thường xuyên ngồi ở chỗ này, hoài niệm..."

Đồ Trường Man: "Hoài niệm quá khứ?"

Thôi Hoàn rủ mắt: "Hoặc là… hoài niệm về một người."

"Nghe nói khi nàng bảy tuổi đã từng đi làm nha hoàn cho nhà giàu có, năm mười lăm tuổi mới trở về..." Đồ Trường Man chợt hiểu ra, đến gần Thôi Hoàn, hạ thấp giọng: "Nhà họ Khương bây giờ còn đỡ, khi trước đã từng có khoảng thời gian tương đối khó khăn, Chước nương tử hẳn là cũng có nỗi khổ riêng, có phải rất kiêng kỵ đoạn quá khứ đó không?"

Kiêng kỵ, tức là không muốn người khác nhắc đến, nhưng bản thân lại chẳng thể quên được.

Nói xong, Đồ Trường Man lại cảm thấy không đúng bèn lắc đầu: "Nhưng ai cũng nói nàng thường ngày rất tươi tắn lạc quan mà..."

Thôi Hoàn đứng dậy, men theo cửa sổ phía tây bên tay phải, đi đến bàn trang điểm, sau đó lại ngồi xuống thêm lần nữa. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng, y tìm thấy một mảnh giấy từ trong chiếc hộp trang điểm nào đó.

Tờ giấy khá có cảm giác niên đại, bị nhàu đến mức nhìn không ra hình dáng ban đầu, chữ phía trên cũng bị mờ mất, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra được bốn chữ: chúc mừng, cho phép.

Bốn chữ, hai từ, khoảng cách khá xa, ở giữa hoặc phía trước chắc hẳn còn có chữ khác, nhưng y vẫn chưa thể chắp vá lại được.

"Đây là cái gì?" Đồ Trường Man cầm qua xem, đương nhiên cũng nhìn không ra, hừ một tiếng: "Chước nương tử này, có chút kỳ lạ."

Thôi Hoàn thông qua hai thứ đồ này, đại khái hiểu được thói quen giấu đồ của Chước nương tử, y lại đi đến mép giường tìm, kéo ra được một chiếc rương dưới đáy giường, mở ra…

"Mẹ nó, gì thế này!" Đồ Trường Man trợn to hai mắt.

Thôi Hoàn: "Rất rõ ràng, đây là vàng mã."

Hoa cúc, vàng mã, thật không thể hiểu nổi, đây đáng ra là những món đồ không nên xuất hiện trong phòng của một cô nương trẻ tuổi, trông thế nào cũng có chút quỷ dị.

Đồ Trường Man xoa cánh tay đang ớn lạnh của mình: "Nàng muốn làm tang lễ cho ai chứ? Sao lại lén lén lút lút như vậy?"

Thôi Hoàn: "Có lẽ… nàng chỉ đang chuẩn bị trước cho việc từ biệt."

"Cho ai, cho chính nàng ư! Nàng đã biết trước mình sắp chết rồi sao?" Đồ Trường Man hít một hơi: "Việc này há chẳng phải chứng minh rằng nàng không hề định tự sát, mà là đã sớm biết có người muốn hại mình sao?"

Tầm mắt Thôi Hoàn lướt qua bụi cúc ngoài cửa sổ: "Chưa chắc."

Đồ Trường Man: "Lẽ nào… là muốn tiễn người muốn gϊếŧ nàng?"

Vị này Chước nương tử có chút cá tính nha.

"Cũng chưa chắc."

Thôi Hoàn dường như bị hướng suy luận này thu hút bèn bật cười. Nụ cười này tựa như hoa núi rực rỡ, lại tựa như mùa xuân vương vấn trong tim.

Đồ Trường Man ngẩn người đôi chút: "Ngươi nên cười nhiều lên."

Một tiểu lang quân xinh đẹp như thế, tội gì mà phải xụ mặt cả ngày chứ!