Đây không phải lớp trang điểm mà người bình thường có thể hoạ ra được.
Phải quen thuộc với người mất đến nhường nào mới có thể bộc lộ được khí chất của nàng một cách chuẩn xác như thế; phải lĩnh hội được bao nhiêu mới có thể phóng đại được vẻ đẹp độc nhất của người mất như vậy; phải tỉ mỉ, xem trọng đến mức nào mới có thể phơi bày đến không chút tì vết như kia...
Phải có bao nhiêu sự kiên nhẫn cùng nghiêm túc mới có thể không ngại tiêu hao thời gian và thể lực chỉ để cho người mất có được dáng vẻ cuối cùng xinh đẹp nhất.
Chẳng phải kiểu trang điểm cầu kỳ, hoa lệ hay phức tạp gì nhưng lại tôn lên được dáng vẻ hài hoà, xinh đẹp mà mọi người quen thuộc, là một nàng của ngày thường đã ăn sâu trong kí ức của mọi người.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, mọi người đều chấn động mà nhìn sang Thôi Hoàn, trong lòng đều có cùng một câu nói…
Vị tiểu lang quân này... không phải người thường.
Họ đồng loạt thu lại sự ngạo mạn và bài xích, trong mỗi hành động và lời nói bỗng chốc có thêm vài phần tôn kính với Thôi Hoàn.
Người có lòng xứng đáng được tôn kính.
Bầu không khí ở hiện trường thay đổi rất rõ ràng. Thôi Hoàn trước đó dù bị khinh thường cũng không hề nổi giận, hiện tại được người khác kính trọng, tâng bốc cũng chẳng hề vênh váo hay trả thù. Thay vào đó, y chỉ tiếp tục làm công việc của mình.
Mộc thân và trang điểm đã xong xuôi, kế tiếp là thay y phục.
Y phục lần này không còn là váy áo ngày thường được người mất yêu thích nữa, thay vào đó là thọ y* - bên trên không có cái khuy cài nào, tất cả đều được thay bằng dây thắt được buộc thành những nút thắt ngay ngắn, tỏ ý một khi mặc đã lên thì sẽ không bao giờ cởi xuống nữa.
*Thọ y: Áo liệm cho người chết.
Thọ y có một số quy tắc nhất định chứ không thể tùy ý. Tuy nhiên, chất liệu, màu sắc đóng dấu và hoa văn thêu chìm có thể tùy theo với sở thích và tuổi tác của người mất. Mỗi nhà sẽ có những cách điều chỉnh khác nhau, chẳng hạn như Chước nương tử lúc sinh thời rất thích chuồn chuồn, vì vậy trong phần thêu chìm của thọ y sẽ có hoa văn chuồn chuồn.
Chú chuồn chuồn đậu trên tóc nàng trước đó đã bay đi, nhưng chú chuồn chuồn mà nàng đang khoác trên người sẽ vĩnh viễn làm bạn với nàng.
Cuối cùng là dùng lụa kê đầu, dải lụa buộc chân*... đắp lên chăn tang.
*Dải lụa buộc chân: Buộc chân tay người chết là một nghi thức trong tổ chức tang lễ. Đây là một trong những cách để tôn kính và bảo vệ sự toàn vẹn thi thể của người chết trước khi đưa họ về cõi vĩnh hằng.
Động tác của Thôi Hoàn từ đầu đến cuối đều không nhanh không chậm, mang theo vẻ nghiêm túc và trang trọng. Lực đạo của y vô cùng nhẹ nhàng, tạo nên một loại cảm giác trân trọng khó nói thành lời.
"Vị trí đặt linh vị có thể thay đổi được rồi, gia chủ có thể điều chỉnh sao cho thuận tiện để chuẩn bị cho đại liệm nạp quan, chỉ cần không đặt ở những nơi có ánh nắng chiếu đến hay quá ấm áp là được."
Tiết trời tháng tám se lạnh, gian phòng lạnh lẽo ở phía bắc là nơi phù hợp nhất.
"Đa tạ Thôi lang quân..."
Đôi mắt của Khang thị đỏ bừng, trông vô cùng bi ai. Bên cạnh bà phải có nha hoàn đỡ lấy mới có thể đứng vững để bảo toàn lễ nghi, dẫu vậy, bà vẫn kiên trì ở lại, run giọng lo liệu cho con gái: "A Niên, con đi lấy rượu và đồ ăn quản gia đã chuẩn bị đem đến đây làm lễ truy điệu cho tỷ tỷ con."
"Dạ." Khương Niên lau mắt rời đi.
Khang thị nghiêng mặt hướng đến các tộc lão: "Chước nương bất hạnh mất sớm, làm phiền các thúc bá lo lắng cho một tiểu bối... trong lòng ta vô cùng áy náy."
"Một nét bút không thể viết ra chữ Khương*, con nói như thế là quá xa cách rồi."
*Muốn viết ra được chữ Khương thì phải dùng nhiều nét bút tạo thành, ý chỉ người trong tộc nên giúp đỡ lẫn nhau.
"Con đường phía trước còn dài, A Niên còn chưa thành thân... Ôi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... hãy nén bị thương."
"Yên tâm đi, bọn ta sẽ giúp lo việc hậu sự, sẽ không xảy ra bất kỳ sơ suất gì để người ngoài xem thường đâu."
Người nhà họ Khương thương lượng với nhau về lễ nghi đưa tang, đây đều là việc của tang gia, còn công việc của Thôi Hoàn xem như là kết thúc tại đây.
Tại nơi người khác không nhìn thấy, Đồ Trường Man nhìn chằm chằm Thôi Hoàn, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài luôn rồi…
Thế là kết thúc rồi sao? Chuyện cần làm đã làm đâu! Còn chuyện đã hứa với ta thì sao, đây là muốn quẳng gánh không thèm lo nữa ư!
Thôi Hoàn đương nhiên không hề quên, lúc ra khỏi phòng đặt di thể thì vừa hay nhìn thấy Khương Niên đang bưng rượu cúng đi đến, bước chân hơi dừng lại: "Ta có thể vào xem phòng của Chước nương tử một chút không?"
Khương Niên ngẩn người.
Thôi Hoàn khẽ nhíu mày: "Ta luôn có cảm giác vẫn còn chỗ nào đó chưa đúng."
Khương Niên lập tức vẫy tay gọi Khương quản gia tới: "Đưa Thôi lang quân đến phòng tỷ tỷ ta xem một chút."
Đồ Trường Man: "..."
Dễ dàng thế cơ à! Tên Thôi lang quân này quả nhiên ma quái, muốn làm gì cũng được!