Ngón tay thon dài linh hoạt xuyên qua làn tóc, phân chúng ra thành hai phần rồi chải thành một cặp búi tóc, giữa hai bên búi mỗi bên để lại một lọn tóc, sau đó quấn chéo chúng lại với nhau, tạo thành một hình dáng cân đối đầy đặn, càng làm tôn lên vẻ yêu kiều của người nữ tử.
Sau khi từng chiếc trang sức tóc được cài lên, Thôi Hoàn đặt lược xuống, bắt đầu trang điểm.
Người mất đã không còn huyết khí, da bị mất nước nên rất khô, dẫn đến việc khó trang điểm. Vậy nên y dùng một chiếc khăn ấm đắp lên mặt Chước nương tử trước, cẩn thận bôi lên mặt một ít mỡ mà y tự chế, sau đó mới lấy hộp trang điểm ra, chỉnh trang cho nàng.
Đầu tiên là kem lót với đủ loại màu sắc, dùng một chiếc cọ mềm nhỏ bôi lên những phần da có màu sắc khác nhau với một lượng nhỏ rồi tán ra nhiều lần một cách chậm rãi. Nhờ đó, làn da của Chước nương tử dần trở nên đều màu, những vết xanh tím do rơi từ vách núi xuống đã chẳng còn nhìn thấy nữa, hai bên mặt cũng không còn vẻ quái dị nữa, màu sắc thập phần hài hoà.
Sau khi lên lớp phấn cuối cùng, nàng đã chẳng có chút khác biệt nào so với người bình thường.
La đại* vẽ mày, son môi tươi tắn, sắc hồng nhuộm má...
*La đại: một loại khoáng sản màu xanh đen
Động tác của Thôi Hoàn từ đầu đến cuối đều không nhanh không chậm, cả căn phòng cũng theo đó mà lặng ngắt như tờ.
Đợi đến khi y trang điểm xong rồi tránh sang một bên, mọi người như ngừng thở.
Từ cặp chân mày đen nhánh, chiếc mũi trắng trẻo, gương mặt đào hoa cho đến đôi môi chúm chím, lớp trang điểm không hề tạo cảm giác nặng nề, cũng không hề màu mè. Sắc môi cùng gò má đều mang một màu hồng cam rất nhạt, nhưng vì nàng trông nở nang đầy đặn nên mới trông có vẻ tươi tắn tràn đầy sức sống.
Đây chính là dáng vẻ thường ngày của Chước nương tử vào một buổi sáng tinh mơ, khi nàng phấn chấn thức dậy, chỉnh trang lại đơn giản rồi chào hỏi người nhà trước khi đi ra ngoài.
Lẽ ra nàng nên hăng hái đi gặp các chưởng quầy bàn việc làm ăn, hẹn vài ba người bạn cùng nhau cưỡi ngựa đạp thanh*, lén lút uống rượu nổi loạn hay e ấp hẹn hò với tình lang, chứ không phải yên tĩnh mà nằm lại nơi đây, chỉ có thể gặp mặt người nhà lần cuối thông qua cách này.
*Đạp thanh: Dẫm lên cỏ xanh, chỉ việc trai gái đi chơi xuân vào tiết Thanh Minh, do đó mà gọi tiết Thanh minh là hội Đạp thanh.
Có lẽ đây chính là ý nghĩa của lần trang điểm cuối cùng.
Thời gian vô tình luôn có thể lấy đi bất cứ thứ gì, đó có thể là tình cảm, thù hận, sự oanh liệt và cả những ký ức còn sót lại của người thân. Ý nghĩa của nghi thức cũng nằm ở đây, ta sẽ luôn ghi nhớ và hồi tưởng lại vào những ngày này, vào tiết trời này, ta đã từng đưa tiễn gương mặt này - một Chước nương tử xinh đẹp rạng rỡ.
Nhờ đó, nàng sẽ được lưu lại trong lòng ta lâu hơn một chút, bầu bạn với những mảnh hồi ức trong tim ta, vỗ về ta trong những năm tháng tiếc nuối khó kìm nén.
Chợt có cơn gió lướt qua, thổi bay màn lụa bên cửa sổ, đưa đến một chú chuồn chuồn.
Chuồn chuồn bay bay, đậu lên mái tóc Chước nương tử, đôi cánh của nó trong suốt, cặp mắt linh động, nhưng bên má trái lại như bị thiếu mất một mảng... giống như Chước nương tử cũng bị khuyết mất nửa bên má trái.
"Tỷ tỷ... là tỷ tỷ trở về..."
Khương Niên cuối cùng vẫn không nhịn được sự nghẹn ngào, ánh mắt đỏ bừng.
Khang thị đã thương tâm bật khóc thành tiếng từ bao giờ.