Giờ tỵ, Đồ Trường Man không mấy tình nguyện đi đến phường Vĩnh Ninh.
Công việc vốn dĩ đang rất thuận lợi, gã đã khoanh vùng được thời gian và phạm vi cụ thể, từ đó khoá chặt được vài kẻ tình nghi đi ngang qua. Nào ngờ lúc đang đi theo hành tung của những người này để điều tra sâu hơn thì lại chạm mặt với bọn người của Tả Kiêu Vệ, hai bên ngay lập tức xảy ra tranh chấp. Họ càng đánh càng hăng, không những làm chậm tiến độ công việc mà còn bị cấp trên biết được, bị chỉnh đốn cho một trận, sau đó gã mới nhớ ra... tên tiểu lang quân xách theo chiếc rương trắng ấy đã nói gì nào? Phải rồi, nhắc nhở gã không nên bị những thứ không liên quan làm ảnh hưởng.
Kì lạ.
Tên tiểu lang quân kia làm sao biết được gã sắp gặp phải chuyện gì?
Hơn nữa, hướng điều tra mới này...
Đồ Trường Man vừa đi vừa hỏi đường đến nhà Thôi Hoàn, sau đó đao to búa lớn mà gõ cửa nhà y, khí thế bừng bừng quát: "Nói! Làm sao ngươi lại biết được —— Những lời tối hôm qua, nhất định không đơn giản đâu nhỉ?"
Thôi Hoàn hoàn toàn không có ý muốn pha trà, vẻ mặt y vô cùng bình thản: "Ồ, lời gì?"
"Suy đoán liên quan đến "chiến công của ta" mà ngươi nói đó."
Đồ Trường Man cũng không ngại việc không có trà, tự mình mò lấy trái cây trên bàn rồi há miệng ra gặm: "Dựa theo cách nghĩ của ngươi, ngươi đoán xem thế nào? Ta đã tìm thấy một kẻ khả nghi họ Khương, được gọi là Chước nương tử. Vài ngày trước, lúc quý nhân bị mất đồ, nàng vừa hay cũng ở gần đó. Hôm trước nàng có việc đi ra ngoài, đến trưa lại được phát hiện đã chết dưới vách núi, sau đó thì nhà họ Khương đến nhờ ngươi nhập liệm giúp."
"Nói đi, chuyện gì đây? Có phải món đồ đó đang nằm trong tay ngươi, thế nên ngươi mới biết được nhiều như vậy?"
Chủ yếu là giáng một đòn phủ đầu trước, không cần biết có khả nghi hay không, cứ áp chế đã rồi tính sau, nghe nói Thập Tam lang cũng hay dạy cấp dưới như thế. Hơn nữa, tên lang quân này vốn không hề nghe lời, lại còn thông minh cẩn trọng, chỉ với đôi ba câu đã có thể tìm ra được nhiêu đó manh mối, phải chèn ép như thế mới có thể lộ ra sơ hở.
"Chước nương tử cũng là do ngươi gϊếŧ nhỉ? Người của ta đã tra ra được, ngươi từng tìm đến nàng để mua hoa cúc nhỉ? Vì sao hôm trước vừa gặp, ngay hôm sau đã chết luôn rồi, hử?"
Ánh mắt của Đồ Trường Man loé lên sự nguy hiểm, độ cong của môi lộ ra ý vị khó đoán. Chỉ với bấy nhiêu khí thế thôi cũng đã đủ khiến một người nhát gan tè ra quần ngay tại chỗ luôn rồi, ngươi đã sợ chưa!
Thôi Hoàn thế nhưng chỉ nói với gã một câu: "Giờ ngọ hôm nay là tiểu liệm của Chước nương tử nhà họ Khương, ta đến để chỉnh trang cho nàng, Đồ binh tào có thể đi cùng."
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung này của Thôi Hoàn, cứ như biết trước được gã sẽ đến vậy, y còn chu đáo chuẩn bị biện pháp ứng đối cho gã nữa —— Sao trông cứ như y đang đích thân giám sát đốc thúc ta vậy?
Đồ Trường Man:...
"Tên nhóc nhà ngươi..."
"Xin chớ làm chậm trễ công việc của ta.”
Thôi Hoàn không thèm ngẩng đầu, tay đang bện một sợi dây thừng bằng rơm không biết để làm gì, chỉ vào bộ xương người trên bệ đá: "Vị này phải được an táng vào nửa tháng sau, rất gấp."
Đồ Trường Man:...
Bộ xương này chẳng phải được đào từ dưới đất lên sao! Gấp cái rắm mà gấp!
Trên con phố bên ngoài, Vũ Viên đang rất vội.
Hắn phải về nhà lấy một thứ.
Nhưng bầu không khí trong phường hôm nay có chút kì lạ.
"Thập Tam lang về rồi à..."
"Cuối cùng thì ngài cũng trở về..."
"Mau về đi, về đi mà..."
Lúc nhìn thấy hắn, ai nấy cũng vui cười hớn hở, ánh mắt tràn ngập mong chờ, cứ như hắn là chúa cứu thế gì đó. Hắn không phải Quỷ Kiến Sầu sao?
Hàng xóm ngày trước cũng đâu có thế này.
Có chút thú vị rồi đây. Nhưng mà hắn bận quá, không kịp bắt một người đến dò hỏi.
Đồ Trường Man nghe thấy tiếng động không nhỏ ở bên ngoài. Gã cả một đoạn đường tìm đến tận đây, sao có thể không biết Thôi lang quân ở ngay sát vách với Trung Lang tướng của bọn gã cơ chứ? Đúng là nghé mới sinh không sợ hổ, đây chính là Thập Tam lang đấy, thế mà vẫn có người dám sống sát vách với ngài ấy!
"Thập Tam lang về rồi!"
Đồ Trường Man ném đi trái cây trong tay, lập tức đứng phắt dậy. Gã nhất định phải đi ra chào hỏi một chút!
Thôi Hoàn nhìn chỗ trái cây bị gặm chỉ còn lại hạt: "Ta khuyên ngài nên chậm một chút..."
Đồ Trường Man phớt lờ lời của y, sải bước đi thẳng ra cửa, chạm mặt với Vũ Viên.
"Tham kiến Thập Tam lang!"
Đồ Trường Man là ai chứ? Gã chính là một kẻ thức thời lão luyện đấy, chỉ trong giây lát, sắc mặt gã lập tức trở nên tươi cười một cách vô cùng thành kính.
Vũ Viên nhìn tên nam tử mặt đen trước mặt, cau mày: "Ai đây?"
Đồ Trường Man:...
Vũ Viên lướt qua hắn: "Cút."
Đồ Trường Man quay phắt đầu lại, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cái ngày chó chết, tên Thôi tiểu lang quân này thật tà đạo quá đi mà! Y nói cái gì cũng đúng!
Vũ Viên lướt qua Đồ Trường Man, đi ngang qua cửa viện của Thôi Hoàn, khoé mắt liếc nhìn bóng lưng của vị lang quân trẻ trong sân, từ chiếc eo thon cho đến đầu ngón tay cùng làn da trắng. Hắn không hề bị phân tâm, chẳng qua là cảnh giác theo thói quen mà thôi, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Ngay trong khoảnh khắc Vũ Viên đi qua, Thôi Hoàn như thể cảm nhận được gì đó, y chợt quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một bóng người ngang tàng lướt qua - vai rộng eo hẹp, đôi chân dài tuyệt mỹ cùng mày kiếm sắc bén. Đặc biệt, trong mỗi nhịp bước chân của hắn còn chứa đựng một loại khí phách mạnh mẽ như thể chẳng màng đến sống chết của người khác.
—— Hân hạnh được gặp, Vũ Thập Tam lang.