Đường chính ngoài phường không được đi, xuyến môn* trong phường thì không sao cả, chỉ cần không bị người ta đuổi ra ngoài, trễ mấy cũng được.
*Xuyến môn: xuyến nghĩa là liên kết, ở đây là có nghĩa là hàng xóm đến chơi nhà, ngồi trò chuyện, hóng hớt với nhau.
Bên trong phường Vĩnh Ninh, hàng xóm đến xuyến môn thì thầm to nhỏ với nhau về việc hệ trọng mà họ nghe được hôm nay, tiến hành hội nghị thảo luận...
"Thật sự là một chiếc rương trắng, ta đã tận mắt nhìn thấy đó! Chiếc rương to thế này cơ!"
"Mấy hôm trước không nhìn thấy, đoán chắc đây là đơn công việc đầu tiên y nhận từ lúc chuyển đến đây!"
"Vụ này ồn ào lắm luôn... Vị tiểu lang quân kia còn đẹp đến mức khó tin như thế, tính cách cũng có vẻ hiền lành, dễ nói chuyện. Tam nương nhà ta còn muốn hỏi xem y đã thành thân hay chưa..."
"Chuyện này còn cần phải hỏi sao, gương mặt có đẹp đến mấy cũng không ổn chút nào, làm loại công việc này thì sao có thể kết thân cho được? Xui xẻo biết bao nhiêu!"
"Ôi, khanh vốn giai nhân, hà tất làm giặc chứ*."
*Ý nói người vốn xinh đẹp tựa giai nhân như thế, sao lại đi làm loại công việc xui xẻo này.
"Con đường này không thể đi xa, bên người y lại không có trưởng bối đi cùng, hàng xóm láng giềng như chúng ta chẳng phải nên quan tâm khuyên nhủ một chút sao... Tất cả đều là vì muốn tốt cho y, việc này cần phải nhanh chóng không được chậm trễ. Ngày mai ai có thời gian thì cùng nhau đi khuyên xem sao?"
"Ta! Ta! Ta đi!"
Trong nhất thời, mọi người đồng loạt giơ tay.
Thật là một khung cảnh hài hoà, Trần lão - người đức cao vọng trọng trong phường - vuốt chòm râu bạc phơ, cảm thấy vô cùng được an ủi.
Sáng sớm hôm sau, đến thời gian đã hẹn, Trần lão thức dậy đúng giờ, rửa mặt ăn sáng, chải chuốt gọn gàng, tinh thần phấn chấn đi đến điểm hẹn...
Không một ai.
Người trẻ tuổi thường ngủ nhiều, Trần lão quyết định chờ thêm một lát, ai bảo ông đã đức cao vọng trọng lại còn bao dung hiền hoà cơ chứ?
Một khắc đã trôi qua, không có ai tới.
Hai khắc đã trôi qua, tại chỗ hẹn vẫn chỉ có một mình ông.
Không, còn có một chú chim sẻ đang tung tăng đi tìm thức ăn, đúng hơn là vừa tìm vừa rải phân khắp nơi, may là kịp nhìn thấy, nếu không chẳng phải sẽ rải lên đầu ông luôn rồi sao?
"Đám nhóc ngu ngốc! Không được tích sự gì!"
Trần lão chỉ có thể nhìn chú chim nhỏ rồi mắng một trận, giậm chân một cái, cuối cùng quyết định tự mình đi!
Ông chắp tay sau lưng, chậm rãi bước từng bước, miệng không ngừng lẩm bẩm, luyện tập thật kĩ những lời sắp nói. Vừa đến nơi thì giơ tay lên gõ cửa, cánh cửa vừa mở ra, ông lão lập tức dồn khí vào đan điền, hừng hực khí thế chuẩn bị giáng xuống một đòn phủ đầu...
"Ta nói vị tiểu lang quân này sao lại không hiểu chuyện như thế, không chịu đi chào hỏi hàng xóm một câu, vốn tưởng rằng ngươi vừa chuyển đến nên chưa kịp chuẩn bị chu đáo, hoá ra là làm nghề này..."
Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra, ông nương theo ánh mặt trời rực rỡ nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của vị lang quân trẻ, đốt ngón tay thon dài, còn có —— một lưỡi dao sắc bén toả ra ánh sáng lạnh lẽo đang được kẹp giữa đốt ngón tay y.
Lưỡi...dao?
Được rồi, không chỉ có dao, ngay sau lưng của vị lang quân trẻ, bên trên cái bệ đá đặt giữa sân có cả một giá đựng xương người! Xương đùi, xương tay, xương sườn, đầu lâu... được xếp ngay ngắn chỉnh tề!
Trần lão thở ra một hớp khí lạnh, lập tức thay đổi ngữ khí: "Thì, thì ra làm nghề này, ngươi nói ngươi, chuyện này có tính là gì chứ, sao lại không dám nói với xóm giềng..."
Thôi Hoàn thuận theo ánh mắt của ông nhìn đến bộ xương người: "Dù gì cũng có chút đặc thù, sợ rằng sẽ doạ đến mọi người... Vãn bối thấy ngài phong thái đĩnh đạc, khí độ phong nhã, phải chăng là Trần lão - người đức cao vọng trọng trong phường? Vừa hay trong nhà ta có loại trà thượng hạng, hôm nay có may mắn được ngài thẩm định rồi."
Y vừa nói vừa đặt dao xuống, lập tức đi pha trà.
Trần lão:...
Sợ doạ đến người khác, lại không sợ doạ đến ông đây? Còn uống trà nữa, uống ở đâu, trên cái bệ để xương người đó à!
"Không cần không cần, chẳng qua là ta sáng sớm không có gì làm, tuỳ ý đi dạo một chút... xem như hoạt động gân cốt, bạn già còn đang ở nhà chờ ta về dùng bữa sáng đây này!"
Trần lão lập tức nhấc chân chạy như bị ma đuổi.
Tổn thọ mất thôi… vị tiểu lang quân này thật đúng là đáng gờm! Trà đoạn đầu cũng đã chuẩn bị luôn rồi, chẳng trách đám nhóc kia không dám tới… không ổn rồi, việc này làm không nổi, phải mời đại thần đến thôi!
Thôi Hoàn nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, biết rằng người đã rời đi nên cũng không tiếp tục pha trà nữa.
Y không hề muốn hù doạ người khác, nhưng công việc của mình thì lại không thể không làm... Cứ từ từ vậy, lâu ngày rồi cũng sẽ thấy rõ lòng người thôi.
Y có chút nhớ nhung ngôi nhà ở Thục Trung của mình rồi. Ở đó tuy không tính là náo nhiệt nhưng cũng chưa bao giờ thiếu hơi người, luôn sẽ có bằng hữu đến thăm y.
Cái sân viện này... có chút trống trải, chi bằng trồng vài bụi trúc vậy.