Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 3.1: Hân hạnh được gặp, Vũ Thập Tam lang

Kể từ trưa hôm trước, bầu không khí của thành Trường An đột nhiên trở nên khác thường, từ Thiên Ngưu Vệ, Hữu Kiêu Vệ cho đến Đại Lý Tự đều liên tục có những hành động vô cùng thần bí, đa số dân chúng đều đã nhận ra có điều bất thường, nhưng họ không biết nguyên nhân, cũng chẳng muốn biết.

Chuyện của những nhân vật lớn, vẫn là biết ít một chút thì tốt hơn.

Thôi Hoàn cũng không muốn nghe ngóng, y còn có việc khác quan trọng hơn.

Nhưng Chước nương tử chết rồi.

Bất ngờ đến mức không kịp đề phòng.

Có vẻ không liên quan đến y, dù sao thì y cũng chỉ vừa đến Trường An, mới gặp được Chước nương tử đúng một lần với lý do muốn đặt hoa trang trí nhà cửa. Nếu như muốn tìm hiểu nội tình bên trong thì cần phải nhờ đến quan phủ điều tra, dù sao y cũng chỉ là một dân thường, năng lực có hạn.

Mà giữa quan phủ với quan phủ cũng có sự khác biệt, án mạng thường sẽ do các nơi như Đại Lý Tự, Hình bộ và Trường An phủ doãn xử lý, nhưng người có thể tra ra được chân tướng nhanh nhất, không phải Vũ Thập Tam lang thì là ai.

Vũ Thập Tam lang, tên Vũ Viên, hai mươi bốn tuổi, dẫn dắt Tả Hữu Thiên Ngưu Vệ trong Nam Nha Thập Lục Vệ, giữ chức Trung Lang tướng, là thϊếp thân vệ binh trong hoàng cung. Một năm trước sau khi Đế Hậu thay đổi biên chế, bây giờ hắn đã độc lĩnh Nam Nha phủ binh, còn là thống soái từ xa của Thiên Ngưu Vệ, phân ra một nhánh riêng thành Nội Vệ — được thiết lập để chuyên điều tra những tham quan ô lại có hành vi phạm pháp, đồng thời có trách nhiệm giám sát bá quan trong triều, có quyền lực tuỳ cơ hành động.

Sau khi Vũ Thập Tam lang nhậm chức đã liên tiếp phá được mấy vụ án lớn, năng lực siêu phàm của hắn đã làm chấn động triều đình, khiến cho ai nấy đều biết rằng Nội Vệ không phải chỉ đơn giản là điều tra tham quan... Cũng bởi vì năng lực kinh người đến mức nhạy cảm đó, người ngoài mỗi khi nhắc tới cũng không dám gọi thẳng, từ đó Nội Vệ còn được gọi với cái tên Nam Nha Phủ Binh.

Nghe nói Vũ Thập Tam lang tuấn mỹ anh tà*, thích nhất là dạo chơi nơi biên giới nguy hiểm, sóng gió càng lớn, hắn càng điên cuồng. Không có chuyện gì hắn không dám làm, không có ai là hắn không dám đắc tội, đội ngũ dưới trướng hắn cũng thế, đây là một nhánh có cách làm việc khiến người khác lên án nhất, nhìn tên Đồ Trường Man hôm nay gặp là biết...

*Tuấn mỹ anh tà: ý nói không những đẹp trai, anh tuấn mà còn có nét tà đạo.

Ngón tay thon dài của Thôi Hoàn vuốt ve tách trà, y có chút không nhìn thấu được người này.

Con người có thể cởi mở cũng có thể hướng nội, tuy tính cách khác nhau nhưng mỗi một thói quen trong tính cách đều luôn có cơ sở, như quân tử không làm được việc của kẻ tiểu nhân, tiểu nhân lại chẳng thể hiểu được lòng của người quân tử, Vũ Thập Tam lang thế mà lại rất kì lạ, có lúc thì làm việc của quân tử, có lúc lại thốt ra lời của tiểu nhân. Không những thế, hắn còn là cao thủ trong mấy chuyện chơi xấu ngang ngược, thủ đoạn nhiều vô số, mà việc làm quân tử của hắn không nhất định sẽ dành cho người tốt, quan tốt, hành vi tiểu nhân cũng không hẳn sẽ nhằm vào người xấu, kẻ ác, như thể hành sự như thế nào, có muốn xử lý người này hay không, tất cả đều dựa vào tâm trạng của hắn lúc đó, mà cái gọi là tâm trạng lại rất khó nắm bắt...

Vậy nên mới bị người đời gọi đùa là Quỷ Kiến Sầu*.

*Quỷ Kiến Sầu: Ma quỷ nhìn thấy cũng phải sầu.

Nếu có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú, cho dù là vụ án nào hắn cũng có thể phá giải, đến cả gốc cũng phải đào lên bằng sạch.

Nhưng người ta là Nội Vệ, làm sao để lôi kéo quan hệ đây? Chỉ dựa vào việc y là hàng xóm mới đến chưa gặp mặt lần nào?

Đương nhiên không thể nào.

Vì thế nên hôm nay y mới một bên thu thập tin tức do thám, một bên tìm kiếm cơ hội để tiếp cận một cách chính xác, cũng không ngại tự đặt mình vào ván cờ làm mồi câu —— Qua đêm nay, Đồ Trường Man chắc chắn sẽ đến tìm y.

Tiếc là thời gian có hạn, đêm qua sau khi nhận được tin Chước nương tử chết, y đã không kịp chuẩn bị gì nhiều, chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.

Chước nương tử... thật sự rất quan trọng với y, tiếc là chỉ mới gặp được một lần, còn chưa kịp làm quen, nói gì đến việc tìm hiểu sâu hơn.

Đột nhiên trên đầu tường phát ra tiếng ma sát, Thôi Hoàn khựng lại, ngắt dòng suy nghĩ, đẩy cửa phòng bước ra, đi đến bên bức tường phía đông, tìm thấy một cục giấy nhỏ.

Mở cục giấy ra, bên trong là chữ viết nghiêng nghiêng vẹo vẹo, lộ rõ sự non nớt: Ngươi nói xem ngươi chọc đến tên Lữ Đại lang kia làm gì? Cái tên nhóc đần độn của Từ Ấu cục này, đến cả bản thân bị bắt nạt còn không biết, may là tên chó kia cũng không dám quá đáng, ngày mai là ta có thể tạt hai thùng phân vào cửa nhà gã ta rồi, ngươi cần gì phải nghe gã đó mắng một trận chứ? Gã ta xứng chắc?

Môi Thôi Hoàn khẽ nhếch, ánh mắt nghiêm túc.

...Y nào có đâu, là vì chỗ đó dễ dò thám tin tức nên y mới đến thôi.

Nhưng người ta cứ nhất quyết đòi vả mặt, sao y có thể không giúp người ta toại nguyện được đây?

Nét chữ gà bới kia không hề khách khí chút nào, mắng từ quán rượu cho đến hàng xóm, cuối cùng vẫn hung dữ viết: Người khác không quan tâm ngươi, ngươi mới không thèm quan tâm người khác cơ, chúng ta không hề thua thiệt đâu, biết chưa hả!

Ngón tay Thôi Hoàn lướt qua mấy chữ cuối, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Ánh trăng sáng ngời như những sợi tơ mềm mại, cái rét đêm thu làm tăng thêm sự lạnh lẽo, cơn gió thoảng lướt qua mái đình làm phất lên tà áo, nhắc nhở y đã đến lúc nên vào nhà nghỉ ngơi.

"Đúng là nên nghỉ ngơi sớm một chút... mai là có khách ghé thăm rồi."

Thôi Hoàn xoay người, mái tóc dài theo gió nhẹ đung đưa.

Trống chiều đã ngừng, cửa phường đóng lại, ai cũng không được phép tuỳ ý ra vào, bất kì kẻ nào dám vi phạm nếu như để thủ vệ gác đêm bắt được, bị dùng gậy đánh chết cũng không tính là quá đáng.

Đường chính ngoài phường không được đi, xuyến môn* trong phường thì không sao cả, chỉ cần không bị người ta đuổi ra ngoài, trễ mấy cũng được.

*Xuyến môn: xuyến nghĩa là liên kết, ở đây là có nghĩa là hàng xóm đến chơi nhà, ngồi trò chuyện, hóng hớt với nhau.

Bên trong phường Vĩnh Ninh, hàng xóm đến xuyến môn thì thầm to nhỏ với nhau về việc hệ trọng mà họ nghe được hôm nay, tiến hành hội nghị thảo luận...

"Thật sự là một chiếc rương trắng, ta đã tận mắt nhìn thấy đó! Chiếc rương to thế này cơ!"

"Mấy hôm trước không nhìn thấy, đoán chắc đây là đơn công việc đầu tiên y nhận từ lúc chuyển đến đây!"

"Vụ này ồn ào lắm luôn... Vị tiểu lang quân kia còn đẹp đến mức khó tin như thế, tính cách cũng có vẻ hiền lành, dễ nói chuyện. Tam nương nhà ta còn muốn hỏi xem y đã thành thân hay chưa..."

"Chuyện này còn cần phải hỏi sao, gương mặt có đẹp đến mấy cũng không ổn chút nào, làm loại công việc này thì sao có thể kết thân cho được? Xui xẻo biết bao nhiêu!"

"Ôi, khanh vốn giai nhân, hà tất làm giặc chứ*."

*Ý nói người vốn xinh đẹp tựa giai nhân như thế, sao lại đi làm loại công việc xui xẻo này.

"Con đường này không thể đi xa, bên người y lại không có trưởng bối đi cùng, hàng xóm láng giềng như chúng ta chẳng phải nên quan tâm khuyên nhủ một chút sao... Tất cả đều là vì muốn tốt cho y, việc này cần phải nhanh chóng không được chậm trễ. Ngày mai ai có thời gian thì cùng nhau đi khuyên xem sao?"

"Ta! Ta! Ta đi!"

Trong nhất thời, mọi người đồng loạt giơ tay.

Thật là một khung cảnh hài hoà, Trần lão - người đức cao vọng trọng trong phường - vuốt chòm râu bạc phơ, cảm thấy vô cùng được an ủi.