Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 2.2: Ngươi sắp gặp xui xẻo rồi

Đã chết từ ba ngày trước, đúng là không liên quan gì đến việc lớn mà gã đang điều tra.

Nhưng không thể không liên quan được, không liên quan thì làm sao tiếp tục điều tra, làm sao tranh công được đây?

Không đúng...

Đồ Trường Man nhìn chằm chằm Thôi Hoàn: "Làm sao ngươi biết không liên quan đến việc của ta? Ngươi biết ta đang tìm đồ sao?"

Tiểu lang quân này có vấn đề!

Thì ra là đang tìm đồ.

Thôi Hoàn hơi rũ mắt, nếu chỉ là đồ vật bình thường thì sẽ không thể kinh động đến Nam Nha phủ binh.

"Ôi chà... vị tiểu lang quân này thật lợi hại, không những lo được chuyện tang sự mà ngay cả ngỗ tác cũng kham nốt, lại còn đẹp như thế, chậc chậc, tên Đồ lưu manh có một trợ thủ như thế này, chẳng phải sắp bị cướp công rồi hay sao?"

Có người ở bên ngoài bên xì xào bàn tán.

"Phải đó, việc thì làm không xong, công cũng tranh không nổi, Đồ lưu manh gặp xui xẻo rồi đây."

"Ngươi nói vậy là sai rồi, phải là vị tiểu lang quân này gặp xui xẻo mới đúng."

"Hả?"

"Các ngươi không biết Đồ lưu manh còn có một biệt danh gọi là Chó Điên sao? Phàm là việc gã nhắm tới thì nhất định phải có kết quả, nếu đến cuối gặp phải nút chết thì kẻ đã hại gã làm hỏng sẽ phải tự lấp mình vào để thay thế, còn nếu như không muốn chết oan thì phải ngoan ngoãn giúp gã, tìm cách tự cứu..."

"Vị tiểu lang quân này thật đáng thương, nhìn y phục cũng biết là người từ vùng khác đến, không hiểu được mấy qui tắc ở đây, dám tự mình đối đầu với Đồ Chó Điên, đúng là dê dâng miệng cọp mà."

Quả nhiên, một khắc sau, Đồ Trường Man bỗng túm lấy cổ áo Thôi Hoàn: "Ngươi nói không liên quan thì không liên quan chắc, đang giấu đầu lòi đuôi có phải không? Thực chất ngươi chính là hung thủ, đang cố ý điệu hổ ly sơn, làm nhiễu loạn việc điều tra."

Thôi Hoàn vẫn thẳng thừng nhìn vào mắt gã: "Thứ đó không dễ tìm nhỉ?"

Ánh mắt của Đồ Trường Man bỗng chốc trở nên nguy hiểm.

Thôi Hoàn: "Mất ở đâu, không biết nhỉ?"

Đồ Trường Man siết chặt quả đấm.

Thôi Hoàn lơ đễnh đảo mắt nhìn qua đường phố: "Mò kim đáy bể không dễ chút nào, đường phố náo nhiệt, không ít người qua lại, có lẽ đã bị người nào đó đi ngang nhặt mất cũng không chừng, quan trọng... chẳng phải là thời gian sao?"

Đồ Trường Man chợt buông Thôi Hoàn ra, đúng vậy, niêm phong điều tra những nơi quý nhân đã đi qua thì có tác dụng gì chứ, đồ không thể nào bị trộm được, chỉ có thể ở trên người kẻ nhặt được rồi biến mất theo đó thôi, gã cứ nhìn chằm chằm vào chỗ này thì có thể lục soát được gì đây, chi bằng khoá chặt thời gian chính xác cùng với những người ở gần vào lúc đó, thế mới là tình nghi lớn nhất!

Có được hướng đi rồi thì đương nhiên không cần oan uổng cho người khác nữa, Đồ Trường Man lập tức chỉnh đốn đội ngũ, giải tán hết dân chúng.

Thôi Hoàn lại nói: "Sức người có hạn, Đồ binh tào nên chú ý, chớ để những thứ không liên quan quấy nhiễu."

Ngươi đang dạy ta cách làm việc à?

Đồ Trường Man nhìn chằm chằm Thôi Hoàn, mỉa mai: "Ngươi giỏi lắm, ráng sống cho tốt vào."

Lời này nghe kiểu gì cũng thấy như đang uy hϊếp.

Rất hiển nhiên, vị tiểu lang quân này đã bị nhắm vào rồi, không biết sau này như thế nào, nhưng ít nhất là trong giai đoạn này, y không những không thể xảy ra chuyện, còn không thể vì người khác mà xảy ra chuyện, nếu không thì không biết tên Đồ Trường Man này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Nếu như lòng dạ đen tối một chút, còn có thể lợi dụng việc này làm cái cớ để cáo trạng trả thù, rước chút phiền phức cho người ta.

Trong đám đông, Đại lang của quán rượu nhà họ Lữ đang xem náo nhiệt thì bị doạ đến đổ mồ hôi đầy lưng, còn chưa kịp tránh mặt đã trực tiếp chạm mặt với Thôi Hoàn.

Mồ hôi trên đầu gã ta cũng theo đó mà rơi xuống: "Ngươi nhìn xem ngươi thế này... ha ha, ngươi có bản lĩnh thế này sao lại không nói sớm, vậy thì lúc sáng ta cũng sẽ không..."

Không dám tuỳ tiện mắng người!

"Sẽ không thế nào?"

Sắc mặt Thôi Hoàn không chút dao động: "Sẽ không tốt bụng báo cho ta biết là ta không xứng đi qua đường của nhà ngươi?"

Chà chà!

Dân chúng vây xem còn chưa tản đi hết, hành vi cử chỉ đừng nên đặc sắc quá.

Lữ Đại lang nhịn xuống, đem vò rượu ngon mình đã đợi mòn mỏi suốt ba tháng vừa lấy được lúc chiều ra nhét cho Thôi Hoàn: "Lang quân đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta..."

Thôi Hoàn đẩy trở về: "Rượu của nhà ngươi, ta không xứng."

"Nào dám, nào dám!"

Lữ Đại lang bị doạ cho chết khϊếp, đem rượu nhét vào ngực Thôi Hoàn rồi chạy biến, chỉ sợ chậm thêm chút nữa sẽ bị trả lại.

Khương quản gia đứng trong dòng người phía xa, đúng lúc thấy cảnh này, cảm giác... có chút sảng khoái.

Mặc kệ Thôi lang lúc sáng có nhìn rượu của nhà họ Lữ lâu hơn chút nào hay không, có thật sự muốn uống hay không thì cũng nên dạy dỗ cái thứ tầm nhìn hạn hẹp này cho ra trò!

Nhưng mà...

Ông xem náo nhiệt rất đúng lúc, không hề bỏ lỡ bất kì lời nào của Thôi lang, y nói mệt, lúc nãy thật sự rất giống, nhưng hiện tại đám đông đã tản ra bớt, thần sắc của Thôi lang lại trông rất thư giãn, bước chân cũng nhẹ tênh. Mệt thật sao? Mệt đến mức không nhịn được mà tranh luận với Đồ Trường Man ư?

Nhà xa... cũng không đến mức không đủ thời gian, trống chiều ba trăm hồi, ước chừng gõ trong một canh giờ, đi từ phường Tu Chân ở tít phía bắc đến phường Vĩnh Dương ở tít phía nam còn được nữa, phường Vĩnh Ninh xa đến vậy sao?

Cố ý ư? Ai lại muốn bị Đồ Chó Điên để mắt đến chứ? Quen biết với loại người này có tác dụng gì, còn có thể kết giao bằng hữu, tìm gã nhờ giúp đỡ hay sao?

Nếu thật sự là cố ý thì làm thế nào biết được chính xác Đồ Trường Man ở đâu?

Phải rồi... là ông nói.

Khương quản gia hoảng hốt nhớ đến trải nghiệm cả ngày hôm nay của mình. Chuyện hóng hớt ở tiệm quan tài, đường phố ở tiệm châu bảo, cả chuyện bị Đồ Trường Man chặn đường nữa, ông đều đã nói hết với Thôi lang. Nếu như thật sự có lòng, thêm cả biết được đại khái Đồ Trường Man ngày nào cũng qua lại ở những đâu, còn nơi nào chưa đi qua thì việc chặn đầu... cũng không phải quá khó nhỉ?

Hơn nữa người mà ông chủ tiệm quan tài nói đã đặt rồi lại không lấy, đừng nói là ông lão đã chết kia chứ?

Ông đã bị lợi dụng sao? Không thể nào, ai lại có thể chuẩn xác một cách đáng sợ như vậy được?

Khương quản gia lắc đầu thật mạnh, lắc xong lại nghĩ đến lý do tại sao mình lại đi tới mấy chỗ này, gặp mấy người kia, cung cấp số tin tức ấy —— là Thôi lang quân đã nhắc nhở.

Quan tài, chuỗi hạt Lão Sơn Đàn Hương và rượu đều là thôi lang quân tốt bụng nhắc nhở.

Ông vốn không nên nghi ngờ những chuyện này, nếu không phải có việc quên làm, ông cũng sẽ không đến đây, nhìn thấy mấy cảnh ấy rồi suy nghĩ theo chiều hướng này...

Đúng lúc này, ông nhìn thấy Thôi lang quân không cẩn thận bị một nhóc ăn mày đυ.ng trúng, y không những không tức giận mà còn kéo nó lại, giúp nó phủi đi bụi bẩn trên người, sau đó đem cho hết mấy món quà nhận được ở nhà họ Khương gồm điểm tâm, bánh ú ngọt, còn có vò rượu lúc nãy của Lữ Đại lang, dặn nhóc ăn mày có thể đổi ra tiền hoặc đổi lấy đồ ăn.

Lương thiện như thế, sao có thể là kẻ chơi đùa lòng người được cơ chứ?

Khương quản gia vuốt chòm râu, tự nhủ rằng bản thân đã nghĩ nhiều rồi, sao ông có thể dễ dàng bị người ta lợi dụng như thế được, ông là một lão quản gia lanh lợi đấy.

"Thì ra là vậy... Trông lạ mặt như thế, trước kia chưa gặp qua bao giờ..."

"Ngươi nói sao? Y ở đâu? Phường Vĩnh Ninh!"

"Trời ạ, ta sống ngay tại phường Vĩnh Ninh! Tối qua có nghe thê tử nhắc tới, nói là vừa có hàng xóm mới chuyển đến, lẽ nào chính là tiểu lang quân này? Không được không được, tuyệt đối không thể làm hàng xóm với người làm loại công việc này!"

Có người hoảng sợ nhấc chân chạy, phải mau mau về nhìn xem!

Mặc kệ người khác thương hại hay ghét bỏ, đề phòng hay kinh diễm*, Thôi Hoàn cũng chút không quan tâm, y chỉ bình tĩnh trở về nhà trong tiếng trống chiều, đóng cửa cài then, vào phòng thắp đèn.

*Kinh diễm: kinh ngạc bởi vẻ đẹp.

Cởi xuống áo ngoài, bên trong rơi ra một cục giấy.

Là của nhóc ăn mày nhét cho y, mở ra xem, bên trong là dòng tin nhắn nhắc nhở rất ngắn gọn, có tên người, có địa điểm, nổi bật nhất là —— Đồ Trường Man và Vũ Viên.

Sau khi đọc xong, Thôi Hoàn đem mảnh giấy đến bên cây nến rồi châm lửa đốt.

Trải qua một hồi im lặng suy nghĩ, y đi đến gian kế bên nấu nước tắm, sau khi thay xong y phục, hong khô tóc, y cầm lên một quyển sách rồi chậm rãi mở ra dưới ánh nến nhàn nhạt.

"Là ngươi sao..."

Ngón tay thon dài đặt lên nơi nào đó, y hơi nheo mắt, tự lẩm bẩm.

Đóng sách lại, ngoài bìa hiện lên ba chữ.

—— Vãng sinh lục.