Vũ Viên đang điều tra một vụ án mạng.
Phong nương tử - xuất giá đã được một năm, trượng phu* rất ít khi về nhà, không có con cái - đã thắt cổ chết trong nhà vào ngày hôm qua. Thoạt nhìn có vẻ chỉ là một việc xem thường mạng sống vô cùng bình thường, nhưng vài ngày trước, vị Phong nương tử này đã từng “đi ngang qua” hiện trường đúng vào lúc quý nhân làm mất đồ.
*Trượng phu: chồng, phu quân.
Phong nương tử có xuất thân không cao, được gả cho một thương nhân nên chỉ có thể coi là có tiền chứ không tính là cao quý và cũng không thấy có liên quan gì đến người trong cung. Phu thê hai người một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, về mặt tình cảm, có thể nói là chẳng có chút mặn mà gì, chỉ —— hận đối phương không thể chết quách đi.
Hắn tìm thấy một mảnh giấy trong phòng của Phong nương tử, trên đó viết một câu: Chúc mừng nàng, ta có thể cho phép nàng gả cho ta.
Vô cùng ngạo mạn, vô cùng thượng đẳng.
Nhưng khi đối chiếu nét chữ thì lại không tìm ra được là ai viết, thậm chí là viết cho ai còn không thể xác định được, cũng chưa chắc đây là đồ của Phong nương tử, không loại trừ khả năng nàng lấy được từ nơi khác.
Trượng phu Bì Thừa Minh lại phủi tay vô cùng sạch sẽ, hỏi cái gì cũng không biết, không quen, chưa thấy bao giờ, còn có đầy đủ bằng chứng chứng minh bản thân không có mặt tại hiện trường, không hề liên quan gì đến cái chết của thê tử.
Vụ án vừa mới được đem ra nên manh mối có hạn, Vũ Viên cảm thấy mảnh giấy này có chút thú vị, nhưng lại chẳng nhớ đã thấy qua khi nào, chỉ biết là không có nhiều ngoài thị trường, có thể đem về hết rồi đối chiếu xem sao.
"Hình như là ở..."
Sau một hồi lục tung tìm kiếm, cuối cùng hắn cũng tìm thấy loại giấy y hệt trong một cái rương làm từ gỗ Đàn Hương bị đem bỏ xó. Loại giấy này có màu cam nhạt, được rắc một lớp vàng trên mặt và không bị xuyên thấu dưới ánh sáng.
Giấy này được gọi là giấy Trừng Kim, bởi vì giá thành cao nên không được ưa chuộng rộng rãi, mười năm trước bán ra một mẻ liền rất nhanh sau đó đã bị mờ nhạt trên thị trường. Người mua chúng thường là những kẻ có tiền mà không có chỗ tiêu, thích học đòi văn vẻ.
Giấy thì đúng là giấy của mười năm trước, nhưng mực lại không phải mực của mười năm trước. Mùi mực nhàn nhạt, là loại mực Tùng Yên thượng hạng, tuy đã có chút cũ - hiển nhiên không phải mới được viết gần đây - nhưng chắc chắn không phải của mười năm trước.
Thương nhân...
Sau khi lật tung cả căn phòng lên, Vũ Viên nghênh ngang rời đi, chạy thẳng đến phường Bình Khang.
"—— Ồ, đây chẳng phải Thập Tam lang sao?"
Vũ Viên nhìn thấy người vừa mở lời chào hỏi mà mình vô tình gặp được, hai chữ xúi quẩy suýt chút nữa đã trào ra khỏi miệng.
Lý Khiên - xuất thân Triệu Quận Lý thị, là thế gia ngũ tính thất vọng*. Tuy khác với họ Lý trong Lũng Tây Lý thị của hoàng gia, nhưng quay ngược về trăm năm trước thì cũng cùng một họ. Sau này, nhờ có Lũng Tây Lý thị xưng đế nên Triệu Quận Lý thị được hưởng ké không ít hào quang, từ đó chen chân lên được bảng xếp hạng giữa các thế gia, một lòng trung thành với Lý thị.
*Ngũ tính thất vọng: ngũ tính: 5 họ; thất vọng: 7 sự uy vọng và địa vị. Đây là xếp hạng cửa các thế gia vọng tộc thời nhà Đường (gồm Lũng Tây Lý thị, Triệu Quận Lý thị, Bác Lăng Thôi thị, Thanh Hà Thôi thị, Phạm Dương Lư thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị), bởi vì có hai Lý thị và Thôi thị nên chỉ có 5 họ.
Lý Khiên dẫn dắt Tả Kiêu Vệ trong Thập Lục Vệ, giữ chức Trung Lang Tướng, hay lui tới với Đại Lý Tự, thường xuyên được điều động đi giúp đỡ giám sát, khó tránh khỏi việc đυ.ng chạm đến Nội Vệ lúc làm việc, vì vậy hai bên rất thường xảy ra xung đột. Tên này luôn tỏ vẻ mình cao hơn người khác một bậc, thích bày ra phong thái nho nhã, quân tử có thể động khẩu thì không động thủ nhưng lại luôn ngấm ngầm muốn đè đầu cưỡi cổ Nội Vệ, ép họ phải thần phục...
Mơ đẹp thật đấy.
"Thập Tam lang đường đường là Trung Lang Tướng tôn quý, cớ sao lại đến những nơi như thế này?" Tên Lý Khiên này, y phục trên người toát lên vẻ cao quý, khí chất cũng cao quý nốt. Cách nói chuyện ung dung thong thả này, thật không hổ danh là phong thái được thế gia bồi dưỡng ra, dẫu không cố ý khoe khoang nhưng vẫn lộ rõ vẻ cao sang phú quý.
Tầm mắt của Vũ viên lướt qua tấm lụa đỏ đang đong đưa trong gió của phường Bình Khang: "Chân ngọc chân ngà của thế gia, chẳng phải cũng đang đạp lên nơi thấp kém này hay sao?"
Nhà ngươi quỷ củ nhiều như thế, chẳng phải cũng đến rồi đấy sao?
Hai người đối mặt, trong lòng hiểu rõ.
Vài ngày trước, Thánh nhân cải trang xuất cung, sau khi trở về lại thiếu mất một khối ngọc giác*. Ngọc giác hình tròn, tinh xảo xinh đẹp, vốn cũng không mấy bắt mắt. Nào ngờ trong lúc hồi cung diện kiến Thái Hậu, hắn bất cẩn thất thố trước mặt Thái Hậu, lỡ miệng nói hớ, sau đó đã lập tức chủ động nói rằng mình bị mất một khối ngọc giác.
*Ngọc giác: hai miếng ngọc ghép lại thành một cặp.
Thái Hậu xuất thân từ Vũ thị, lúc tiên đế còn tại vị đã từng giúp đỡ nhϊếp chính nhiều năm, đến khi địa vị ngang bằng với tiên đế thì được tôn lên thành Thiên Hậu. Mà nay, tiên đế băng hà, con trai lên kế vị trở thành Trung Tông Đế, bà ta vẫn nghiễm nhiên tiếp tục nắm giữ quyền lực triều chính, không hề buông lỏng chút nào.
Trong suốt mấy chục năm làm Thái tử, Trung Tông Đế vẫn luôn bị mẫu thân áp chế, những năm tháng ấy chỉ toàn là “đóng cửa đọc sách”, không được tiếp xúc với triều chính. Bây giờ hắn đã đăng cơ, trong triều cũng có người yêu cầu Thái Hậu trả lại quyền nhϊếp chính, sao hắn có thể không cố gắng thử một lần?
Thế nhưng, năng lực của hắn có hạn, không được thừa hưởng thủ đoạn quyết đoán của mẫu thân, cũng chẳng có sự can đảm, không dám hành động một cách quang minh chính đại, chỉ có thể lén lén lút lút làm vài việc. Thái Hậu thì càng không xem trọng hắn, bầu không khí giữa hai mẹ con họ đang căng thẳng hơn theo từng ngày, biết rõ trong lòng đối phương muốn làm gì.
Khối ngọc giác bị mất này chắc hẳn là tín vật mà Trung Tông Đế đã âm thầm kết giao với triều thần hoặc thế gia nào đó, sau khi trao đổi lợi ích gì đó thì bị đem tặng mất. Nhưng hiện tại hắn nói là bị mất, người bên dưới chẳng phải nên đi tìm sao?
Giờ khắc này, món đồ này xuất hiện ở đâu, rơi trong tay ai... thú vị rồi đây.