Ta Ở Đại Đường Làm Nhập Liệm Sư

Chương 4.2: Ngươi thật biết cách khiến người khác im miệng

Lý khiên: "Thánh nhân khi còn là Thái tử đã hiếu thuận hiểu lễ nghĩa, sau khi đăng cơ vẫn luôn dựa vào Thái Hậu, mới có chút việc nhỏ nhặt này mà Thập Tam lang đã không nhịn nổi rồi sao?”

Trông thì như đang hỏi Vũ Viên, nhưng thực chất là nhắm đến Thái Hậu, ai lại không biết Vũ Viên là cháu trai của Thái Hậu cơ chứ?

Vũ Viên bình thản: "Mất đồ đương nhiên không tính là chuyện gì lớn lao, nhưng bị kẻ nào lấy được thì mới là chuyện lớn —— dám cả gan cất giấu đồ dùng của Thánh nhân, đó là tội lớn chém đầu, không phải Lý Tam lang cũng nghĩ như thế ư?"

Nếu không phải thì ngươi đang tìm gì đấy?

Lý khiên: "Chỉ là tìm đồ thất lạc mà thôi, không phải chức trách của Nội Vệ."

Vũ viên: "Cũng không phải việc của Tả Kiêu Vệ, lo chuyện bao đồng."

Lý khiên nở một nụ cười ôn tồn lễ độ, hắn đường đường là một võ tướng lại sở hữu khí chất nho nhã như thư sinh: "Nhưng ta nghe nói, cha của Phong nương tử nhất quyết không cho xem thi thể, vô cùng đau khổ bảo rằng nàng bị người mình hận nhất bức ép. Đừng nói là ngươi nghĩ mình có thể thành công đấy chứ?"

Người khác không ăn cứng, ắt sẽ ăn mềm. Ở phương diện này, hắn giỏi hơn Vũ Viên nhiều.

Vũ Viên ồ một tiếng: "Chó của ngươi từng đến rồi."

"Gì mà chó này chó nọ, nói khó nghe quá.”

Ý cười trên môi của Lý Khiên càng sâu hơn: "Thế gia tôn quý, luôn sẽ có người tự nguyện vì ta mà bôn ba. Thập Tam lang ngươi nào được như thế, nổi loạn bỏ nhà, cô độc một mình..."

"Ầm..."

Vũ Viên phản hồi bằng cách đột nhiên lại gần, sau đó nhanh chóng lướt qua Lý Khiên, tay hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chợt lóe lên, thẳng tay gϊếŧ tên hộ vệ sau lưng hắn ta. Hộ vệ ngã xuống đất chết, không kịp có bất kỳ phản kháng nào.

"Có thể thấy, thế gia quá lớn, phòng vệ không chặt chẽ chút nào, vậy mà lại để lọt vào một tên thích khách không an phận..."

Thanh kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng di chuyển, vẽ ra một đường kiếm tuyệt đẹp, cuối cùng “soạt” một tiếng trở về vỏ. Vũ Viên mỉm cười gật đầu: "Không cần khách sáo."

Lý khiên:...

Lý Khiên sắp tức chết rồi, có gia tộc lớn nào lại không có vài cây đinh bị người khác cắm vào chứ? Tên này được hắn ta đặc biệt nuôi bên cạnh để làm mồi câu, thế mà lại bị gϊếŧ chết mất rồi!

Vũ Viên xoay người rời đi, giơ chiếc hầu bao trong tay lên: "Quà cảm ơn, ta đã tự lấy rồi, không cần cảm thấy mắc nợ gì đâu."

Lý khiên mò xuống thắt lưng đã trống không của mình.

Ngươi cũng biết chọn thật đấy! Trên hầu bao được đính ngọc, bên trong còn có tiền, ngươi học đâu cái thói ăn cắp vặt đó thế!

Mắt thấy bóng người đang khuất dần, Lý Khiên cực kì không cam lòng, cất giọng nói: "Quên mất chúc mừng ngươi!"

Vũ Viên không thèm để ý.

Lý Khiên tiếp tục nói: "Ngươi bỏ nhà ra đi, tiếng xấu đồn xa, đến cả nhà ở phường Phụ Hưng cũng không về được, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà sống trong căn nhà riêng chẳng ra làm sao kia. Ta nghe nói ngươi không được lòng người, dân chúng oán thán khắp nơi, đến cả trẻ con nghe danh cũng phải nín khóc. Ấy thế mà hôm nay trở về lại được người người tha thiết hỏi thăm, xem ra ngươi đã lấy được lòng người rồi, phải trân trọng nhiều vào đó!"

Vũ Viên chưa bao giờ để tâm đến những chuyện mập mờ quái gở này, thái độ của hàng xóm thay đổi tất nhiên là có nguyên nhân, người ngoài còn biết được, hắn có thể không biết chắc? Hàng xóm thân thiết hỏi thăm, mong chờ hắn về?

Nực cười, Thập Tam lang hắn đã bao giờ nghe lọt tai lời của người khác chứ?

Đám người này trước kia có bao giờ mong hắn về đâu? Hắn cứ không về đấy, ai chiều theo ý bọn họ người đó làm chó!

Nhưng bực thì vẫn bực: "Đa tạ Tam lang nhắc nhở!"

Lý Khiên:...

Ai nhắc nhở ngươi! Ông đây là đang cười nhạo ngươi đó, không thấy sao!

Bên trong phường Vĩnh Ninh, sau khi Trần lão thất vọng trở về đã phát tiết với bọn hậu bối một trận không phân địch ta. Cuối cùng, họ cùng nhau ngồi thành hàng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh: Thập Tam lang của ta ơi, Quỷ Kiến Sầu ơi, rốt cuộc bao giờ ngài mới chịu trở về đây, mau về trừng trị cái tên nhóc họ Thôi kia đi!

Thôi Hoàn hoàn toàn không biết có người đang muốn trừng trị y. Vào đúng giờ mùi*, y dẫn theo Đồ Trường Man đến nhà họ Khương. Hiện tại, cả hai đang phải đối mặt với sự nghi ngờ của tộc nhân Khương gia.

*Giờ mùi: 13 - 15 giờ

Không phải chứ, tiểu liệm vô cùng quan trọng, cũng vô cùng đặc thù vì phải mộc thân*, nhưng một cô nương còn chưa xuất giá như Chước nương tử sao có thể để cho ngoại nam* chạm vào! Hơn nữa, tên ngoại nam này còn dẫn theo một tên tráng hán mặt đen, cả thành Trường An ai lại không biết tên côn đồ này chứ!

*Mộc thân: tắm rửa thân thể.

*Ngoại nam: đàn ông bên ngoài, không phải gia đình, người thân.

Đồ Trường Man sờ lên mặt mình, gã có cảm giác mình đang bị nhắm vào.

Gã ngay lập tức muốn hỏi thăm cha mẹ của ông già trước mặt mình, nhưng vì thấy Thôi Hoàn liếc mắt nhìn qua nên chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống, nghẹn ngào trợn mắt.

Hết cách rồi, ai bảo trước khi gã tới đây đã hứa với tên tiểu lang quân này là chưa được sự cho phép của y thì không được nói chuyện chứ?

Thôi Hoàn nói rồi, chỉ cần toàn bộ quá trình ngày hôm nay gã nghe theo chỉ huy, không chắc gã nhất định có thể thăng quan phát tài, nhưng đảm bảo lần sau gặp mặt, y nhất định sẽ khiến Thập Tam lang ghi nhớ gã.

Tin được tên mặt trắng này mới lạ, ấy vậy mà gã lại vô thức đồng ý mất rồi!

Nhưng tên Thôi lang này đúng là ma quái, nghe lời y quả thực có thu hoạch, còn không nghe lời y thì thật sự rất xui xẻo. Nếu như lần này có thể thành công... thăng quan phát tài có là gì, chỉ cần khiến Thập Tam lang ghi nhớ gã, tương lai sẽ lập tức rộng mở, có thứ gì mà tiền đồ không thể đáp ứng được chứ!

Vì vậy, gã quyết tâm im miệng, xem lão già thối tha đang văng nước bọt tung toé trước mặt như không tồn tại, trong lòng chửi thầm: lão bất tử* này cứ chờ đó, một khi ông đây đã giận lên rồi, cho dù nhà ngươi không báo án thì đã làm sao, ông đây muốn tra gì thì tra!

*Lão bất tử: Dùng để chửi những người lớn tuổi, ý nói già rồi sao còn chưa chết.